Trong nháy mắt Xa Long Quân bị Lâm Huyền đẩy ra, hắn cũng phát giác hiện ra kẻ đánh lén.
Tốc độ của người đánh lén nhanh đến mức kinh người, hắn nhanh chóng xuyên qua làn thú triều, ra tay mau lẹ mà tàn nhẫn.
Đây không phải là một con yêu thú, mà là một con người!
“Cẩn thận, là Trình Ất Minh!”
Thấy rõ dáng vẻ của người đánh lén, trong lòng của Xa Long Quân rét run, Trình Ất Minh vẫn là dáng vẻ như cũ, một đôi mắt của yêu thú, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Hắn đã từng giao chiến một lần với Trình Ất Minh trong dáng vẻ như vậy, vốn dĩ bọn họ là hai người xếp hạng nhất hạng hai trong ngoại môn thất kiệt, chênh lệch về thực lực không lớn, nhưng với Trình Ất Minh của ngày hôm nay, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ!
Cho dù là tốc độ hay sức mạnh thì hiện tại Trình Ất Minh đều siêu việt hơn hắn, ngay cả việc thi triển kĩ năng võ thuật cũng đều mang theo một cỗ sức mạnh sắc bén.
Càng đáng sợ hơn chính là, khi nắm đấm của hắn đánh lên trên người của Trình Ất Minh, dường như Trình Ất Minh lại không hề phát hiện ra một chút đau đớn nào, ngay cả lông mày cũng không nhăn lấy một cái, tiếp tục công kích một cách tàn nhẫn về phía hắn.
Một kẻ có thực lực mạnh mẽ đến như thế, khi chiến đấu lại còn không thể cảm giác được đau đớn, sao có thể đánh bại đây?
Thời điểm Xa Long Quân nhắc nhở, Lâm Huyền và Trình Ất Minh đã gần sát trong gang tấc, nắm đấm của hai người va chạm một cách mãnh liệt ở trên không trung.
Rầm!
Hai nắm đấm va chạm vào nhau gây ra một tiếng vang kinh trời động đất, đánh sâu vào lòng người.
Vẻ mặt của Lâm Huyền run lên, cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra, vì cớ gì mà Xa Long Quân lại có nỗi sợ hãi sâu sắc với Trình Ất Minh sau khi bị khống chế đến như vậy.
Vậy mà sức mạnh của Trình Ất Minh lại không yếu hơn chút nào so với bản thân mình!
Đều có ba ngàn cân lực!
Lâm Huyền thầm nghĩ trong lòng: “Dù là công pháp tốt nhất ở trong tông môn cũng không có khả năng khiến cho Trình Ất Minh có được thể chất mạnh mẽ đến như vậy, chắc chắn cỗ sức mạnh này không phải là của chính hắn!”
Nói cách khác, sức mạnh của Trình Ất Minh đột nhiên bùng nổ, chắc chắn có liên quan đến thế lực thao túng hắn.
Lâm Huyền cẩn thận quan sát đôi mắt của Trình Ất Minh, nếu như so với đôi mắt của những con yêu thú khác thì màu của đôi mắt hắn càng đậm hơn.
Điểm khác biệt lớn nhất chính là ánh mắt của Trình Ất Minh, ánh mắt của những con yêu thú bị khống chế khác đều dại ra, chỉ còn lại bản năng chiến đấu mà thôi.
Mà ánh mắt của Trình Ất Minh lại còn có một tia linh hoạt, dường như vẫn còn ý thức vậy.
“Còn có ý thức, nhưng không phải ý thức của bản thân sao?”
“Là thế lực thao túng Trình Ất Minh ẩn náu, nương nhờ trong cơ thể của hắn mà giao thủ với ta.”
Trong lòng của Lâm Huyền có chút rét run, hắn trầm giọng nói với Mộ Dung Giai Văn và Xa Long Quân: “Hai người các ngươi mau chóng trở về hang động bên vách núi mau!”
Nếu như ngay cả hai người bọn họ cũng bị khống chế, vậy thì phiền toái to!
Mộ Dung Giai Văn do dự một chút, nàng muốn ở lại giúp đỡ Lâm Huyền.
Xa Long Quân giữ nàng lại: “Chúng ta ở lại, cũng chỉ cho hắn thêm trở ngại chứ không thể giúp được điều gì!”
Nhìn đàn yêu thú đang dần dần đi lên, Mộ Dung Giai Văn oán hận mà thở dài.
Xa Long Quân nói không sai, nàng ở lại, không những không giúp được Lâm Huyền, lại còn khiến cho Lâm Huyền phải phân tâm.
“Chúng ta đi!”
Hai người thả người nhảy lên, bò lên trên vách đá, xoay người đến bên chỗ cửa động.
Có yêu thú biết leo trèo, đuổi lên mà tấn công, đã bị Mộ Dung Giai Văn nhẹ nhàng chém gϊếŧ.
Chỉ bảo vệ một cái cửa động duy nhất, cho dù có thêm bao nhiêu yêu thú đến thì hai người bọn họ cũng không sợ hãi.
Thấy hai người an toàn, Lâm Huyền lại dời toàn bộ lực chú ý của bản thân đặt lên trên người Trình Ất Minh.
Chỉ bằng một quyền giao thủ kia, Lâm Huyền đã biết, rằng chắc chắn thực lực của Trình Ất Minh cao hơn Tụ Khí Cảnh của Lăng Vân, thậm chí có thể còn mạnh hơn khi hắn gặp Lạc Tân Chu trước đây.
Không thể khinh địch!
Lâm Huyền dùng Kinh Hồng Kiếm thu hồi Nguyên Giới lại, hắn vẫn còn chưa học được một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh nào, khi đối phó với Trình Ất Minh biết sử dụng võ kỹ, không bằng cứ sử dụng Thần Đạo Quyền Pháp.
Yêu thú ở bốn phía xung quanh vây hai người lại bên trong, không tiếp tục tiến về phía trước nữa.
Trình Ất Minh đi đến trước mặt Lâm Huyền, mở miệng ra.
“Thần phục, hoặc là chết!”
Lời trong miệng hắn thốt là ngôn ngữ của nhân loại, thế nhưng lại có một cỗ hơi thở mênh mang cổ xưa, ập đến trước mặt.
“Chết? Vậy thì ngươi cũng phải có bản lĩnh gϊếŧ được ta đã!”
Lâm Huyền chủ động phát động công kích, hắn thi triển Thần Đạo Thân Pháp ra, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt của Trình Ất Minh.
“Thần Đạo Quyền Pháp!”
Hình ảnh của những nắm đấm hiện lên rợp trời, bao phủ lấy thân hình của Trình Ất Minh.
Có trên trăm hình ảnh của những nắm đấm, quỹ đạo của mỗi một nắm đấm là không giống nhau.
Có nhanh như gió táp, có ào ào như sấm sét, có dày nặng như núi cao, có mãnh liệt như sóng lớn!
Lâm Huyền đồng thời thi triển các loại hình thái trong Thần Đạo Quyền Pháp ra, hắn thực sự muốn nhìn xem, Trình Ất Minh làm cách nào mà ứng đối!
Trình Ất Minh hành động, hắn chỉ đánh ra một quyền!
Một quyền này, đánh thẳng tắp về phía khuôn mặt của Lâm Huyền, không có bất cứ một kỹ xảo nào, cũng không có bất cứ một biến hóa nào.
Một nắm đấm bình bình thường thường, nhưng lại ẩn chứa khi thế khủng bố như sấm sét ở bên trong!
Chân mày của Lâm Huyền hơi hơi nhăn lại, vậy mà một quyền này của Trình Ất Minh lại mạnh mẽ đến như thế, thế nhưng trước khi công kích đến bản thân mình, hắn sẽ phải nhận lấy công kích như mưa rền gió bão của mình trước đã!
“Mỗi một nắm đấm của ta có sức nặng ít nhất là ba nghìn cân lực, bên trong còn có khí thế sấm sét mạnh mẽ, dưới sự trợ lực của Thần Đạo Quyền Pháp, sức mạnh đạt xấp xỉ bốn nghìn cân lực!”
“Muốn lấy thương vong đổi thương vong sao? Ta thực sự muốn nhìn xem với thân thể này của ngươi có thể chịu được mấy quyền của ta!”
Lâm Huyền không hề sợ hãi, không lùi bước chút nào!
Đương nhiên, Lâm Huyền rất thông minh, hắn đã để lại ba phần sức lực.
Nắm đấm của Lâm Huyền dẫn đầu mà dừng ở trên người của Trình Ất Minh.
Rầm!
Nắm đấm va chạm với thân thể, lại phát ra một tiếng gầm rú như nổi trống.
Con ngươi của Lâm Huyền co chặt lại, nắm đấm của hắn, như thể đã nện ở trên một loại binh khí cứng rắn vậy, khớp xương bị chấn động đến mức đau đớn.
“Thân thể hắn…”
Nắm đấm thứ hai chạm đến, lại là một tiếng nổ vang kinh trời động đất.
Rầm!
Lúc này đây, hổ khẩu trên tay Lâm Huyền đã có chút tê dại.
Nắm đấm thứ ba.
Rầm!
Nắm đấm thứ tư.
Rầm!
Nắm đấm thứ năm.
Rầm!
Nắm đấm thứ sáu.
Rầm!
Trước khi nắm đấm của Trình Ất Minh đánh trúng Lâm Huyền, Lâm Huyền đã oanh kích ở trên người hắn đến sáu lần.
Nếu như đổi thành một võ giả ở cảnh giới Luyện Thể tầng chín khác thì lúc này chỉ e đã bị Lâm Huyền đánh thành một bãi bùn lầy.
Cho dù là võ giả đã từng tu luyện công pháp thuộc tính thổ, hoặc là có bảo vật bảo vệ thân thể đi chăng nữa, ít nhất miệng cũng phun máu tươi, thân hình bay ngược ra ngoài trăm mét.
Nhưng mà Trình Ất Minh không những không hề lùi lại, ngược lại còn đối chọi với những cái bóng của nắm đấm Lâm Huyền mà tiếp tục đi tới!
Nắm đấm mà hắn đánh ra chỉ còn cách khuôn mặt của Lâm Huyền một quyền nữa.
Nhưng vào đúng lúc này, trong lòng của Lâm Huyền bộc phát ra một cảm giác nguy cơ khó có thể miêu tả!
“Ta đã từng được Thần Đạo Công Pháp rèn luyện thân thể, cho dù phải chịu đựng sức mạnh bốn nghìn cân lực, cũng có thể ngay cả một sợi lông cũng không có thương tích, nhưng vì sao trong lòng ta lại sinh ra cảm giác nguy hiểm, chẳng lẽ hắn còn có chiêu biến ảo nào khác sao?”
Chỉ trong một nháy mắt như thế, một nắm đấm nhìn như rất chậm của Trình Ất Minh ở trong mắt Lâm Huyền bỗng nhiên bộc phát ra tốc độ khiến người ta khϊếp sợ!
Tên của một võ kỹ, xuất hiện ở trong đầu Lâm Huyền.
“Kinh Thiên Quyền!”
Kinh Thiên Quyền, cực kỳ giống với Phục Hổ Quyền mà Lâm Huyền đã từng tu tập, khi nắm đấm tới gần thân thể của kẻ địch thì sẽ đột nhiên bùng nổ, có thể đạt đến hiệu quả sức mạnh tăng cao.
Phục Hổ Quyền cũng chỉ là một võ kỹ Hoàng cấp tầng bốn, mà Kinh Thiên Quyền lại là võ kỹ Hoàng cấp tầng chín!
Chỉ trong nháy mắt, sức mạnh trên nắm đấm của Trình Ất Minh chợt tăng lên gấp hai lần.
Sức mạnh sáu ngàn cân lực!
Cho dù là Lâm Huyền cũng không thể chịu nổi sức nặng như vậy.
Ở trong hang động phía trên, Mộ Dung Giai Văn không nhịn được mà hét lên một tiếng hốt hoảng, trong đôi mắt của Xa Long Quân cũng lộ ra sắc thái tuyệt vọng.
Ở trong mắt của bọn họ, Lâm Huyền bị một quyền này đánh trúng, không thể nghi ngờ gì hẳn là phải chết!