Mặt đất mỗi lúc một thêm chấn động kịch liệt, thế nhưng tâm trạng của Lâm Huyền lại càng ngày càng trở nên bình tĩnh.
Đối mặt với làn thú triều đang vọt tới như thủy triều sóng lớn đằng kia, con ngươi trong tròng mắt Lâm Huyền nhanh chóng xoay chuyển.
Sau ba nhịp thở, ánh mắt của Lâm Huyền lại khôi phục sự bình tĩnh như ban đầu.
“Một nghìn một trăm sáu mươi sáu con.”
Chỉ trong thời gian ba hơi thở ngắn ngủi, Lâm Huyền đã quan sát tất cả mỗi một con yêu thú một lần, cũng đồng thời đối chiếu tất cả bọn chúng với những gì trong Thần Sơn ghi lại.
Nếu như đổi lại là người khác, cho dù có được thực lực của Lâm Huyền, thì ở trước mặt làn sóng thú triều như thế này, cũng rất khó kiên trì được thời gian mười hơi thở.
Thậm chí rất có thể ở ngay lần đầu tiên thú triều mãnh liệt xông đến thì đã tan xương nát thịt rồi.
Nhưng Lâm Huyền có tự tin, rằng Thần Sơn là chỗ dựa lớn nhất của hắn!
Ở trong mắt hắn, nhược điểm của một nghìn một trăm sáu mươi sáu con yêu thú này đã bị phân tích một cách rất rõ ràng.
Thời điểm khoảng cách giữa hai bên còn chưa đến trăm mét nữa, Lâm Huyền đã hành động.
Hắn không lùi lại mà còn tiến tới, phát động Thần Đạo Thân Pháp, dùng tốc độ khϊếp người mà nhắm vào đám thú kia!
Trong làn thú triều, con xông đến trước mặt đầu tiên là một con bò tót lớn toàn thân đen thui, nó cử động tứ chi, nhắm cặp sừng nhọn hoắc trên đỉnh đầu về phía Lâm Huyền.
Thứ thu hút ánh mắt người khác nhất trên thân của nó chính là bộ móng chân, vậy mà lại là màu tím.
“Tử Đề Lăng Ngưu, cảnh giới Luyện Thể tầng bảy, nhược điểm là cổ họng!”
Nhược điểm của Tử Đề Lăng Ngưu chợt lóe qua ở trong đầu của Lâm Huyền.
Cùng với suy nghĩ chợt lóe qua ấy, còn có ánh sáng sắc lạnh từ thanh kiếm mà Lâm Huyền chém ra.
Kiếm Thất Sắc xoẹt qua cổ họng của Tử Đề Lăng Ngưu trong chớp mắt, vốn dĩ Tử Đề Lăng Ngưu đang cắm đầu cắm cổ hung hăng xông về phía trước, trong ánh mắt bỗng nhiên mất đi thần thái.
Ngay sau đó, cổ họng của nó bị mở ra một lỗ hổng, dòng máu đỏ tươi cũng theo đó mà phun trào ra.
Chỉ một kiếm, Tử Đề Lăng Ngưu đã mất mạng!
Lướt qua Tử Đề Lăng Ngưu, trước mặt của Lâm Huyền cũng đồng thời có hai con yêu thú xuất hiện.
Một con là Hà Hoa Báo, một con là Ô Chuy Mã.
“Hà Hoa Báo, cảnh giới Luyện Thể tầng chín, nhược điểm là khớp xương bên chân trước phía bên phải.”
“Ô Chuy Mã, cảnh giới Luyện Thể tầng sáu, nhược điểm là đầu.”
Nhược điểm của hai con yêu thú hiện lên trong đầu của Lâm Huyền, cùng lúc đó, thanh kiếm trong tay hắn cũng chợt lóe qua.
Lâm Huyền huy động Kinh Hồng Kiếm, đầu tiên thanh kiếm sắc bén chuẩn xác chặt đứt đùi phải của Hà Hoa Báo, rồi tiếp tục dựa trên quán tính mà giương thẳng về phía trước, chặt toàn bộ phần đầu của con Ô Chuy Mã xuống.
Một kiếm, trảm song yêu!
“Bạch Long Câu, cảnh giới Luyện Thể tầng bốn, nhược điểm là sau bụng.”
“Phân Thủy Thú, cảnh giới Luyện Thể tầng tám, nhược điểm là chỉ giác thứ hai.”
“Yên Vân Thú, cảnh giới Luyện Thể tầng chín, nhược điểm là cái đuôi.”
…
Nhược điểm của cả đám thú, không ngừng thoáng hiện lên ở trong đầu Lâm Huyền.
Từng đạo kiếm sắc, không ngừng lập loè ở bên trong làn thú triều.
Lâm Huyền chém yêu, chỉ cần một kiếm! Hắn đã gϊếŧ chết sáu mươi chín con yêu thú, thế nhưng lại chưa từng vung ra đến lần kiếm thứ hai với cùng một con yêu thú.
…
Trong hang động ở phía trên đỉnh vách sơn cốc, vẻ mặt của Xa Long Quân và Mộ Dung Giai Văn đồng thời biến sắc.
“Là tiếng của thú triều!”
Giọng nói của Xa Long Quân phát run, hắn đã bị thương tích chồng chất rồi, bây giờ đây, còn có thể chạy đi không?
Còn Mộ Dung Giai Văn lại đang lo lắng mà hô lên: “Không xong rồi, Lâm Huyền còn ở bên ngoài!”
Hai người mặt đối mặt với nhau, đều nhìn thấy nét sợ hãi trong đôi mắt của đối phương.
Bọn họ vội vàng đi tới cửa hang động ở vách núi, sau đó hướng ánh mắt về phía sơn cốc, ở đó như đang bị thú triều bao phủ lấy.
Ở phía trên làn thú triều toàn là những cát bụi sỏi đá mù mịt cuồn cuộn do những bước chân đông đảo của bọn chúng, không nhìn rõ được tình hình bên dưới.
Trong lòng Mộ Dung Giai Văn vô cùng lo lắng: “Lâm Huyền ở đâu rồi? Không lẽ đã…”
“Không, hắn vẫn chưa có chết đâu!”
Xa Long Quân cực kỳ chắc chắn, vẻ mặt của hắn nghiêm túc mà nói: “Ngươi nhìn phía dưới xem, đàn thú vô cùng hỗn loạn, hẳn là đang bị vây quanh công kích!”
Mộ Dung Giai Văn vội vàng mở to hai mắt đi nhìn thử, quả nhiên, ở trong làn khói bụi đầy trời, nàng nhìn thấy một luồng kiếm sắc bén hiện ra.
“Là Lâm Huyền!”
Nhưng vào đúng lúc này, một luồng kiếm sắc phóng lên cao, một cơn gió lớn cuồng bạo thổi đến, cuốn bay tất cả bụi mù.
Thân hình của Lâm Huyền lộ ra ngoài, vào giờ phút này, dưới chân hắn, tràn ngập những thi thể của yêu thú, gần như đã chồng chất thành một tòa núi nhỏ.
Xa Long Quân và Mộ Dung Giai Văn khϊếp sợ nói không lên lời, đây nào đâu phải là làn thú triều đang vây công tàn sát Lâm Huyền chứ, rõ ràng là Lâm Huyền đang tàn sát thú triều!
Mấy chục con yêu thú, đang đồng loạt đi lên trên núi, Lâm Huyền bình tĩnh đối mặt, một kiếm một yêu!
Chỉ là vẻ mặt trên khuôn mặt của hắn lúc này càng thêm nghiêm túc hơn so với trước đây.
Tuy rằng yêu thú rất hung hãn, thế nhưng cũng đã mở linh trí.
Chúng nó biết rõ đối phó với hắn chính là đang tự đi tìm cái chết thế nhưng vẫn tre già măng mọc mà tiến tới như cũ.
Lâm Huyền thầm nghĩ: “Thần trí của những con yêu thú này đều đã bị hủy diệt, chỉ còn lại bản năng và sự phục tùng mệnh lệnh.”
“Ai đang thao túng chúng nó?”
Lâm Huyền vừa chiến đấu, vừa quan sát làn thú triều, hắn vốn tưởng rằng người làm ra chuyện này lẫn trong làn thú triều, thế nhưng lại không phát hiện ra gì cả.
Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện, mạnh mẽ đâm vào trái tim hắn.
“Sức mạnh mà có thể điều khiển cả đàn yêu thú, liệu có phải đang bao phủ lên toàn bộ vùng Hoang Sơn Mạch này hay không? Nếu không thì làm sao có thể giải thích được chuyện những con yêu thú này cứ nhất quyết đi lên núi tụ họp chứ?”
“Nếu thật sự là như vậy, chắc chắn bản thân ta đang nằm trong phạm vi của cỗ sức mạnh ấy, nếu như cỗ sức mạnh này có tác dụng với Trình Ất Minh, vậy với ta mà nói, có phải cũng sẽ có hiệu quả hay không?”
Trong lúc hắn đang tự hỏi, Lâm Huyền bỗng nhiên cảm giác được có một cỗ sức mạnh kỳ lạ đang bao phủ lên toàn thân hắn!
Sức mạnh thao túng thú triều tới rồi!
Cảm giác đầu tiên mà cỗ sức mạnh này mang đến cho Lâm Huyền là sự cổ xưa! Dường như là cỗ sức mạnh chảy trôi tới theo dòng chảy vô tận của thời gian!
Lâm Huyền cực kỳ chắc chắn rằng chủ nhân của cỗ sức mạnh này là một sự tồn tại vô cùng xưa cũ.
Sức mạnh cổ xưa như là một bàn tay khổng lồ, giữ chặt lấy thân thể của Lâm Huyền, dũng mãnh xông vào trong kinh mạch của hắn, xông thẳng vào chỗ sâu trong tinh thần của hắn!
Trong lúc nhất thời, ý thức của Lâm Huyền có chút hoảng hốt.
“Muốn khống chế ta?”
“Kẻ điên nằm mộng!”
Lâm Huyền chợt quát một tiếng, Thần Đạo Công Pháp bùng nổ, những nguyên khí vô cấu trong thân thể hắn nhanh chóng xâm nhập vào mỗi một sợi kinh mạch trong cơ thể.
Cỗ sức mạnh cổ xưa gặp phải nguyên khí vô cấu, giống như tuyết gặp phải lửa, trong nháy mắt đã tan rã, không còn chút dấu vết.
“Hừ!”
Trong nháy mắt khi tiếp xúc với cỗ sức mạnh này, trong đầu Lâm Huyền chợt hiện lên một đôi mắt thật lớn.
Một đôi mắt yêu thú có màu vàng đậm, con ngươi hình bầu dục, bên trong còn có những vệt lấm tấm màu nâu!
Lâm Huyền cực kỳ chắc chắn, rằng người này, chính là tên đầu sỏ đã gây ra cơn bạo loạn của đàn yêu thú trong ngọn núi hoang này.
Sau khi ảo giác lóe qua, Lâm Huyền một lần nữa trở về với hiện thực.
Nhưng mà ngay trong thời gian ngắn ngủi khi hắn hoảng hốt ấy, hắn đã bị đàn yêu thú bao vây ở bên trong.
Đứng gần nhất là một con Hoa Ban Hổ, hàm răng sắc nhọn đang sắp cắn lên cổ tay của hắn!
“Lâm Huyền, cẩn thận!”
Mộ Dung Giai Văn và Xa Long Quân nhảy xuống từ trên hang động bên vách núi, Mộ Dung Giai Văn dùng một con dao găm đâm thủng cổ họng của con Hoa Ban Hổ, còn Xa Long Quân thì đang chộp lấy một con trăn khổng lồ, mạnh mẽ quăng một cái, hất văng hết mấy con yêu thú đang đứng ở gần đó.
Xa Long Quân thở hổn hển nói: “Lâm Huyền, đừng cậy mạnh, chúng ta vào trong hang động trước, phần lớn những con yêu thú này không thể đi lên được!”
Lâm Huyền gật gật đầu, thú triều đã bị hắn chém gϊếŧ hơn nửa, nguyên lực trong thân thể hắn cũng đã bị tiêu hao rất nhiều, cần phải nghỉ ngơi.
Thời điểm mà hắn chuẩn bị trả lời Xa Long Quân, từ bên khóe mắt hắn đột nhiên nhìn thấy một bóng người dùng tốc độ kinh người xoẹt qua, chém gϊếŧ về phía Xa Long Quân.
Đánh lén!
“Tự tìm cái chết!”
Lâm Huyền đẩy Xa Long Quân sang một bên, đồng thời đánh một quyền thật mạnh về phía kẻ đánh lén.
Làn gió từ quyền chưởng gào thét xông tới, Thần Đạo Quyền Pháp!