Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 100: Thất Kiệt đã chết

Thất… Thất bại sao?

Lâm Huyền lẩm bẩm một mình khiến Mộ Dung Giai Văn thiếu chút nữa đã tự cắn trúng lưỡi, chỉ một quyền của ngươi đã đấm ra tận ba ngàn cân lực rồi mà còn dám nói bản thân đột phá thất bại ư?

Có còn đạo lý không vậy?

Tuy nhiên, Mộ Dung Giai Văn nhạy bén phát hiện ra, tuy rằng một quyền Lâm Huyền vừa đấm ra rất mạnh mẽ nhưng lại không hề cảm giác được có nguyên khí bộc phát ra ngoài.

Có thể bộc phát ra nguyên khí mới thực sự là cường giả Tụ Khí chân chính.

Lâm Huyền lẩm bẩm một mình: “Ta đã luyện chế được Thần Khí cấp hai, lẽ ra đã có thể đột phá Tụ Khí Cảnh.”

“Nhưng mỗi lần tiến sâu vào Tụ Khí Cảnh, ta luôn cảm giác được trong cơ thể có một tầng kết giới mỏng, giống như tờ giấy vậy, nhưng trước sau đều không thể phá vỡ.”

Nghe Lâm Huyền nói như vậy, Mộ Dung Giai Văn vội vàng an ủi.

“Lâm Huyền, ngươi cũng đừng nóng vội, ta từng nghe các trưởng lão nói rằng nếu muốn đột phá cảnh giới ngoài tu vi thì còn cần phải có một chút cơ hội và giác ngộ đó.”

“Trong môn phái của ta cũng từng có rất nhiều đệ tử ngoại môn, rõ ràng thực lực đủ mạnh, nhưng trước sau đều kém nửa bước mới có thể đột phá Tụ khí cảnh giới được, phải dựa vào luận võ, quyết đấu sống chết với yêu thú, tôi luyện tâm trí, … mới có thể đột phá thành công.”

Lâm Huyền gật đầu: “Cũng có lý.”

Chưa trải qua tôi luyện thì sao có thể thành công, nhiều bí tịch được lưu giữ trong núi cũng ghi lại, rằng cảnh giới càng cao thì lại càng phải mài giũa nhiều, trải qua nhiều lần sống chết, đến lúc đột phá cũng dễ dàng vượt qua khó khăn hơn.

“Ta từ một võ sĩ tu luyện đến tầng bảy của cảnh giới chỉ mất chưa đầy hai tháng, kinh nghiệm thực chiến còn quá ít, thực sự cần phải rèn luyện thêm.”

Hai mắt hắn sáng lên, nhìn về phía Mộ Dung Giai Văn.

Bị Lâm Huyền mặt đầy hưng phấn hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm, Mộ Dung Giai Văn cảm giác bản thân như tiểu bạch thỏ đang bị sói xám theo dõi, đột nhiên khẽ rùng mình.

“Lâm Huyền… Ngươi muốn làm gì?”

“Giai Văn, hay là chúng ta cùng nhau qua đây thảo luận một chút đi?”

Vẻ mặt Mộ Dung Giai Văn lập tức trở nên tái nhợt.

“Không cần!”

Đấu với Lâm Huyền một quyền có thể đấm ra ba ngàn cân lực thì thảo luận chỗ nào chứ, rõ ràng là đi nộp mạng mà!

Lâm Huyền cũng biết ý tưởng này của mình quá không khả thi, nên chỉ có thể từ bỏ.

Tuy nhiên hắn cũng không nản lòng, hiện tại hắn đang ở trên Hoang Sơn Mạch, trong ba mươi vạn yêu thú ở đó, chẳng lẽ không thể có nổi vài trăm yêu vương thuộc Tụ Khí Cảnh sao?

Đánh người không được thì đánh quái cũng không ai phản đối đâu nhỉ?

Hắn còn nhớ rõ Phạm Hổ đã bán xác của Lạc Tân Nhện với giá vài ngàn đồng bạc, nếu đổi thành điểm tông môn thì cũng được đến vài trăm điểm.

Vừa có thể tôi luyện bản thân, lại vừa có thể kiếm thêm một ít tiền, Lâm Huyền vô cùng muốn đi tìm mấy con Yêu Vương ngay lập tức.

Chờ đến hừng đông, hai người tiếp tục lên đường, trên một mảnh đất bằng phẳng đầy cỏ hoang, Mộ Dung Giai Văn có phát hiện mới.

“Lâm Huyền, ngươi mau nhìn xem, là dấu chân của yêu thú!”

Lâm Huyền cúi người xem xét: “Phương hướng của dấu chân là hướng đi vào sâu trong Hoang Sơn Mạch.”

“Ngươi nhìn kỹ xem, những dấu chân này không giống nhau, có móng vuốt sói, có chân voi, móng hươu nữa…”

“Xem ra ta đã thật sự đoán đúng, ràng có thể có một thế lực mạnh mẽ điều khiển những con yêu thú này.”

Trong lòng Mộ Dung Giai Văn dấy lên một chút lo lắng, ba mươi vạn yêu thú tề tụ ở sâu trong Hoang Sơn Mạch, rốt cuộc là muốn làm gì chứ?

Lâm Huyền đưa ra quyết định.

“Chúng ta đi theo dấu chân đi.”

Dọc theo đường đi, bọn họ vẫn không phát hiện ra bất kỳ con yêu thú nào như trước cả.

“Chờ đã, có động tĩnh!”

Lâm Huyền và Mộ Dung Giai Văn đang đi dưới một vách đá, hắn nhạy bén cảm giác được phía trên vách đá có tiếng hít thở nhẹ đến mức khó có thể phát hiện.

Lâm Huyền lặng lẽ ra hiệu với Mộ Dung Giai Văn, hai người từ hai hướng khác nhau đi lên kiểm tra.

Sau mấy ngày ở chung, hai người đã có sự ăn ý nhất định, Mộ Dung Giai Văn lập tức thi triển Thứ Hành Quyết, ẩn giấu hơi thở rồi lao về hướng vách đá.

Lâm Huyền cũng thi triển Thần Đạo Công Pháp, sau khi trải qua đại đế luận chứng hoàn thiện Thần Đạo thân pháp, hắn đã có thể dễ dàng nhảy lên mười mét, đến một hạt bụi cũng không bị lay động.

Cơ thể Lâm Huyền nhẹ như lông hồng, nhảy lên vách đá mà không hề phát ra một tiếng động nào.

Đứng ngược nắng, hắn nhìn thấy trên vách đá có một cái sơn động, dưới cửa động có thêm một lớp bệ đá nên ở dưới vách đá không thể nhìn thấy được.

Nếu không phải cảm giác của Lâm Huyền nhạy bén thì thật đúng là không thể phát hiện ra được.

Cơ thể Lâm Huyền kề sát cửa động, đợi một lát thì Mộ Dung Giai Văn cũng tới.

Mộ Dung Giai Văn lau mồ hôi trên trán, nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của Lâm Huyền, trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Rõ ràng là Lâm Huyền học kỹ thuật ẩn thân chung với nàng.

Nhưng hiện tại, kỹ thuật ẩn thân của nàng còn kém Lâm Huyền tận một trăm linh tám vạn dặm, làm sao mà nàng có thể không chán nản cho được.

Rốt cuộc là tại sao nàng lại có thể quen biết một tên yêu nghiệt như này vậy?

Mộ Dung Giai Văn nắm chặt chủy thủ, thực lực của Lâm Huyền mạnh mẽ hơn so với nàng, nên nàng đi dò đường là thích hợp nhất, một khi gặp phải nguy hiểm, Lâm Huyền còn có thể ứng phó kịp thời.

Nàng làm một động tác, Lâm Huyền cũng hiểu ý đồ của nàng, hắn khẽ gật gật đầu.

Mộ Dung Giai Văn lặng lẽ tiến vào bên trong sơn động, nhưng vừa mới bước được ba bước đầu tiên, cơ thể nàng đột nhiên trở nên căng thẳng.

Một mối nguy mãnh liệt mạnh mẽ tràn vào trong tim nàng.

“Cẩn thận!”

Lâm Huyền phản ứng nhanh hơn, trước khi Mộ Dung Giai Văn nhận ra được nguy hiểm đang ập đến thì hắn đã mạnh mẽ ra tay.

“Thần đạo quyền pháp!”

Tuy rằng Thần Đạo Quyền Pháp còn chưa thăng cấp lên cấp hai, nhưng với thực lực hiện tại của Lâm Huyền, uy lực đã hoàn toàn không thua gì một võ giả cấp một của Tề Thiên Cảnh giới.

Thậm chí uy lực của nó, chỉ có hơn chứ không kém.

Cuồng bạo quyền phong gào thét lao tới.

“Cái gì?”

Bóng dáng của kẻ đánh lén xuất hiện trong bóng tối, điều mà Lâm Huyền không ngờ tới chính là, kẻ đánh lén hắn và Mộ Dung Giai Văn không phải là yêu thú.

Mà là con người!

Đối mặt với nắm đấm khủng bố của Lâm Huyền, trên mặt đối phương lộ ra vẻ hoảng sợ xen lẫn tuyệt vọng.

“Lâm Huyền, dừng tay!”

Mộ Dung Giai Văn hét lên, hiển nhiên là nàng biết người này.

Trong lòng Lâm Huyền thoáng ngạc nhiên, vội vàng thu lực lại.

Nếu đổi lại là một võ giả khác, lúc này lực cũ đã hết, lực mới chưa xuất ra, một khi mạnh mẽ thu tay lại, không những không dừng lại được mà ngược lại còn gây tổn thương kinh mạch.

Nhưng Lâm Huyền không giống như vậy, Thần Đạo Quyền Pháp hoàn mỹ vô khuyết nên có thể tùy ý thu xuất, ý niệm của Lâm Huyền vừa động, sinh khí trên nắm đấm của hắn đột nhiên tiêu tán, như thể chưa từng ngưng tụ vậy.

Khoảnh khắc vừa dừng lại, nắm tay của Lâm Huyền cách mặt của kẻ đánh lén không đến nửa ngón tay.

Mộ Dung Giai Văn chạy đến, không dám tin mà hỏi.

“Xa Long Quân, sao lại là ngươi?”

Xa Long Quân sao?

Lâm Huyền nhớ cái tên này, vốn dĩ là người đứng thứ hai trong Thất anh hùng

ngoại phái.

Đánh giá của Phạm Hổ về Xa Long Quân chính là người này có sức mạnh vô hạn, thuộc Luyện Thể Cảnh tầng chín, thực lực không hề thua kém gì so với võ giả thuộc Tụ Khí Cảnh tầng một.

Tuy nhiên vừa mới giao thủ xong, Lâm Huyền lại cảm thấy người này còn yếu hơn một chút so với Mộ Dung Giai Văn.

Không phải vì hắn không có thực lực, mà là vì hắn đang bị thương.

Hơi thở của Xa Long Quân hỗn loạn, y phục trên người vừa nhăn nhúm vừa lấm lem bùn đất, rõ ràng trước khi gặp bọn họ, hắn đã từng giao đấu với người hoặc yêu thú.

Nhìn thấy Mộ Dung Giai Văn, Xa Long Quân khẽ thở phào nhẹ nhõm, cơ thể mềm nhũn, phải dựa vào tường mới có thể duy trì tư thế đứng thẳng.

“Không chỉ mình ta, Dịch Duệ Nguyên, Dụ Chung Hải, Lâu Tử An cũng ở chỗ này.”

“Chẳng qua, bọn họ đã chết!”