Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 68: Cầm Cơ.

Trong thời gian mười hơi thở, Lâm Huyền và Giang Hồng đã giao thủ được ba mươi hai chiêu, sức lực ngang nhau.

Hai người cũng không có sử dụng võ kỹ, chỉ đơn thuần so đấu dựa trên lực lượng. Lâm Huyền suy nghĩ, nếu như sử dụng lực lượng tương đồng để quyết đấu thì sẽ trông có vẻ không quá giả.

Thậm chí hắn còn vô cùng tán thưởng khả năng diễn xuất của Giang Hồng, nhìn sự đau đớn ở trên mặt của hắn, vẻ mặt thì dữ tợn, thực sự đã lột tả một cách hoàn hảo tư thế liều mạng chiến đấu quyết tử.

Nhưng mà Giang Hồng cũng có nỗi khổ không thể nói được, lúc này hắn đã cắn chặt răng mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp nhịp độ chiến đấu của Lâm Huyền.

Hai tay của hắn vô cùng đau nhức, cứ đánh tiếp như vậy, sợ rằng không cần phải diễn kịch thì hắn cũng sẽ thực sự thua trận.

Đột nhiên, Lâm Huyền đánh một quyền về phía ngực của hắn, đây vốn là một quyền rất bình thường, dựa vào thực lực của hắn thì chắc chắn có thể đỡ được.

Thế nhưng tâm lý của hắn đã bị Lâm Huyền tác động vào, trong tiềm thức hắn cảm thấy sợ hãi, không dám đỡ lấy.

Chờ đến khi hắn nhận ra bản thân đã mắc một sai lầm lớn như thế nào thì đã không còn kịp nữa rồi.

Nếu như để cho một quyền này của Lâm Huyền đánh trúng thì cho dù không gãy xương sườn thì cũng sẽ cực kỳ đau đớn.

Trong khoảnh khắc nguy cấp, Giang Hồng đã đưa ra một quyết định mà khiến hắn phải hối hận trong cả tháng trời.

Sử dụng võ kỹ.

Chỉ có sử dụng võ kỹ, hắn mới có thể kịp thời mất bò mới lo làm chuồng, ngăn cản một quyền này của Lâm Huyền.

“Bôn Lưu Quyền!”

Giang Hồng tu luyện công pháp thuộc tính lôi, đấm ra một quyền, trên nắm tay lập tức lóe ra ánh sáng điện chói mắt.

Nắm đấm của Giang Hồng, trong nháy mắt gia tốc, ngăn cản ở trước ngực, khó khăn lắm mới có thể đứng vững được dưới sự tấn công của Lâm Huyền.

Đôi mắt của Lâm Huyền sáng bừng lên, thầm nghĩ trong lòng.

“Không sử dụng võ kỹ mà chiến đấu, quá giả rồi có đúng không?”

“Được, vậy thì ra cũng diễn thật một chút.”

Lâm Huyền hoàn toàn hiểu sai ý của Giang Hồng, lúc này hắn cũng sử dụng võ kỹ.

“Phục Hổ Quyền!”

Tiếng hổ gầm vang vọng khắp võ đài, Lâm Huyền sợ Giang Hồng không thể tiếp nhận nổi Thần Đạo Quyền Pháp của hắn, cho nên dứt khoát sử dụng Phục Hổ Quyền cấp thấp.

Hai quyền lại chạm phải nhau một lần nữa, Giang Hồng thiếu chút nữa phun ra máu.

Lúc này cho dù là võ kỹ cấp thấp Phục Hổ Quyền thì Bôn Lưu Quyền của hắn là võ kỹ hoàng cấp tầng tám cũng thiếu chút nữa là không thể tiếp nhận nổi rồi.

Bây giờ hắn lại càng cảm thấy hối hận hơn, tự dưng hắn lại rảnh rỗi không có chuyện gì, tại sao lại phải sử dụng võ kỹ chứ.

hắn rất muốn mở miệng, nhắc nhở Lâm Huyền kiềm chế lực lượng, nhưng lúc này Tài Quyết Trưởng Lão đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm, làm sao hắn lại dám mở miệng ra công khai ăn gian.

Giang Hồng sợ hãi, cứ tiếp tục như vậy nữa thì không chỉ là thua trận mà hắn còn bị Lâm Huyền đánh cho một trận nhừ tử.

Hắn quyết tâm, cố ý không tiếp nhận một quyền của Lâm Huyền, trực tiếp bị đánh bay xuống võ đài.

Giang Hồng nằm ở dưới võ đài, cả người đau nhức, uy lực của Phục Hổ Quyền cũng không lớn, thế nhưng cũng phải xem là do ai đánh ra nữa. Uy lực của Phục Hổ Quyền do Lâm Huyền đánh ra chắc chắn đã vượt quá sức của một võ giả Luyện Thể Cảnh rồi.

Sợ rằng Giang Hồng cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe trong khoảng một tháng mới lấy lại được sức mạnh.

Tài Quyết Trưởng Lão tuyên bố kết quả tỷ thí.

“Lâm Huyền thắng lợi.”

Trận thi đấu thứ hai là lấy ngẫu nhiên đệ tử có số thẻ Bính và thẻ Đinh.

Điều khiến cho Lâm Huyền bất ngờ là đệ tử thẻ Bính ngẫu nhiên lại là một nữ đệ tử.

Nữ đệ tử này lớn hơn hắn khoảng trên dưới ba tuổi, cả người mặc y phục màu trắng, tóc dài phất phơ, mặc dù không bằng tiểu ma nữ, xinh đẹp như Dịch Thiên Vũ, thế nhưng lại có một phong thái giống nữ thần.

Lâm Huyền cũng không phải là người có tính cách ham mê sắc đẹp, điều hấp dẫn hắn cũng không phải là tướng mạo hay khí chất của nữ đệ tử này mà là đồ vật nàng đang ôm ở trong tay.

Trong tay của nữ đệ tử này có ôm một cây đàn.

Mà cây đàn này được chế tạo từ Kim Ti Nam Mộc, hình dáng mang phong cách cổ xưa, trên đàn có tổng cộng bảy dây, ba vàng ba bạc một đỏ.

Đấu võ cũng không hạn chế đệ tử sử dụng binh khí, chẳng qua là bình thường các đệ tử ngoại môn đều là cảnh giới Luyện Thể Cảnh. Ở trong cảnh giới này, việc rèn luyện thân thể là quan trọng nhất, cho nên phần lớn mọi người đều tu luyện các loại vũ kỹ quyền pháp và cước pháp, rất ít người sử dụng binh khí.

Nếu như có sử dụng vũ khí thì bình thường cũng là các loại như đao, thương, kiếm hoặc kích. Còn về việc sử dụng đàn để tác chiến thì thực sự hiếm thấy.

Thấy Lâm Huyền tò mò, Hổ Mập đứng ở bên cạnh liền giải thích.

“Cô nương này, tất cả mọi người đều gọi nàng là Cầm Cơ.”

“Cầm Cơ?”

Hổ Mập gật đầu: “Thủ đoạn chiến đấu của cầm cơ vô cùng kỳ lạ, lúc nàng khảy khúc đàn thì sẽ khiến cho đối thủ rơi vào bên trong ảo cảnh, sau khi tinh thần vỡ thì sẽ thất bại.”

“Có người nói võ giả sử dụng nhạc khí để chiến đấu có một chức nghiệp riêng, tên là m Nhạc Sư.”

“Chẳng qua ở bên trong Càn Châu của chúng ta căn bản cũng không có hiệp hội m Nhạc Sư, cho nên ta cũng không hiểu rõ lắm.”

“Lâm Huyền, ngươi phải xem thật kỹ cuộc tỷ thí này, thủ đoạn của Cầm Cơ rất kỳ lạ, ngươi cũng không nên lật thuyền trong mương.”

Nghe hết sự giải thích của Hổ Mập, Lâm Huyền cảm thấy vô cùng tò mò đối với thủ đoạn chiến đấu của m Nhạc Sư.

Hắn phát hiện, vốn dĩ có rất nhiều đệ tử đang vây quanh ở trước võ đài để quan sát thì lúc này đều lui về phía sau một khoảng cách rất xa.

Mà ngay cả Lăng Vân cũng phải lùi về phía sau mười bước.

“Rõ ràng Cầm Cơ chỉ có cảnh giới Luyện Thể Cảnh tầng tám mà lại có thể khiến cho Lăng Vân có cảnh giới Luyện Thể Cảnh cấp chín lại phải kiêng dè như vậy?”

Đệ tử có số thẻ Đinh ngẫu nhiên là một đệ tử ngoại môn, tên là Hạ Tiêu, hắn cũng giống với Cầm Cơ, cảnh giới Luyện Thể Cảnh tầng tám.

Đây cũng là lần đầu tiên mà hắn giao thủ cùng với Cầm Cơ, thế nhưng danh tiếng của Cầm Cơ đã vang xa từ lâu, hôm nay lại đứng chung trên một võ đài, hắn không thể không cẩn thận.

“Thủ đoạn công kích của Cầm Cơ chính là nằm ở cái đàn trên tay, nếu như ta có thể khiến cho đàn của nàng không phát ra được một âm thanh nào thì chúng ta có thể thắng một cách dễ dàng.”

“Nếu như để cho nàng bắn ra một khúc đàn trước thì ta sẽ gặp phiền phức lớn rồi.”

“Đợi cho đến khi Tài Quyết Trưởng Lão tuyên bố bắt đầu tỉ tý thì ta sẽ lập tức ra tay, chiếm ưu thế trước.”

Hạ Tiêu âm thầm lên kế hoạch chiến đấu, hắn nín thở, âm thầm vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, chỉ đợi Tài Quyết Trưởng Lão tuyên bố bắt đầu tỷ thí mà thôi.

Tài Quyết Trưởng Lão chậm rãi giơ tay lên.

“Tỷ thí, bắt đầu!”

Đây chính là thời điểm mà Hạ Tiêu luôn chờ mong, trong khi Tài Quyết Trưởng Lão vẫn còn đang nói chuyện, chưa hoàn toàn hạ tay xuống, hắn lập tức bộc phá tốc độ nhanh nhất phóng thẳng về phía của Cầm Cơ.

Hắn thấy Cầm Cơ vẫn còn dựng thẳng cây đàn ở dưới đất, căn bản không kịp nâng đàn lên để khảy.

“Ta thắng.”

Hắn bộc phát toàn lực, đánh một quyền về phía Cầm Cơ.

Lâm Huyền quan sát kỹ một màn này, hắn thấy cách làm Hạ Tiêu cũng không hề sai lầm, ngược lại là hắn thì cũng sẽ muốn xông lên để chiếm ưu thế trước.

Thế nhưng hắn cũng không cảm thấy Hạ Tiêu sẽ thành công, đối mặt với sự tấn công của Hạ Tiêu, vẻ mặt của Cầm Cơ thực sự quá bình tĩnh rồi.

Dường như nàng đã dự đoán được từ trước rằng Hạ Tiêu sẽ làm như vậy.

Đồng thời, cây đàn ở trong tay của Cầm Cơ cũng quá mức nặng nề, nàng đã làm bạn với cây đàn bao nhiêu năm qua, làm sao lại có thể không biết nhược điểm của mình được?

Cầm Cơ đã có phương pháp đối phó.

Lâm Huyền khẽ lắc đầu: “Hạ Tiêu này phải chịu khổ rồi.”

Hạ Tiêu đã đến sát trước mặt của Cầm Cơ, trong lòng hắn cảm thấy kích động, chỉ cần đánh xuống một quyền này là có thể nắm được chiến thắng trong lòng bàn tay rồi.

Nhưng vào lúc này, rốt cuộc Cầm Cơ cũng động đậy.

Động tác của nàng rất đơn giản, nàng ấn vào cây đàn một cái, sử dụng thân đàn to lớn để chắn ở trước người của mình.

Một quyền này của Hạ Tiêu đánh xuống chắc chắn sẽ đập trúng thân đàn.

Trong lòng của Hạ Tiêu cười nhạt, đàn được làm bằng gỗ, một quyền này của hắn đánh xuống thì ngay cả sắt thép cũng đều có thể bị đánh lõm, chẳng lẽ cây đàn này còn không lập tức vỡ nát?

Không có đàn, Cầm Cơ còn có thể sử dụng thủ đoạn nào để chiến đấu với hắn?

Nhưng mà sau một khắc, sự việc khiến cho hắn sợ hãi đã xảy ra.

Công kích của hắn thực sự đã đánh vào trên cây đàn, thế nhưng hắn còn không thể chạm vào thân đàn được.

Quả đấm của hắn đã bị bảy cái dây đàn cản lại.

Dây đàn lõm xuống, phát ra một âm thanh chói tai.

“Uông!”