Trên đài quan chiến, tổng cộng không đến mười người thấy rõ động tác của Lâm Huyền.
Người nhìn được rõ ràng nhất chính là trưởng lão nắm quyền phán quyết dưới lôi đài.
Vào lúc Lộc Phong còn đang lảm nhảm hết bài này đến bài khác, Lâm Huyền dùng tư thế nhanh gọn bước về phía trước một bước, nhanh như chớp đi tới trước người Lộc Phong, vỗ một chưởng lên ngực hắn.
Toàn bộ thân thể Lộc Phong bay lên, rơi ầm ầm xuống lôi đài hôn mê bất tỉnh, không còn tí năng lực chiến đấu nào.
Trong lòng trưởng lão thất kinh. Năng lực mà Lâm Huyền vừa mới thể hiện vượt xa đệ tử phổ thông, càng quan trọng hơn là dường như hắn vẫn còn giữ lại một lực lượng rất lớn.
"Thiếu niên này đến từ đâu vậy?"
Ngoại trừ trưởng lão phán quyết, Đỗ Mục trưởng lão trên đài quan chiến và đồ đệ bên cạnh hắn, Dịch Thiên Vũ, cũng thấy rõ.
Dịch Thiên Vũ hé miệng, kinh ngạc đến mức không thể khép lại.
Nàng còn nhớ rõ ràng hơn một tháng trước, lần đầu tiên nàng gặp mặt Lâm Huyền ở Tuyết Hồ, Lâm Huyền chỉ vừa mới đột phá cảnh giới Luyện Thể. Nếu như lúc đó mình nghiêm túc, chỉ cần một kiếm là đã có thể gϊếŧ hắn.
Lúc này mới qua được bao lâu, sao Lâm Huyền đã trở nên mạnh như vậy rồi? Mặc dù trước mắt không bằng nàng, nhưng với tốc độ phát triển kinh người này, e là chưa tới một năm, thậm chí là mấy tháng, Lâm Huyền sẽ hơn hẳn mình!
Sắc mặt Đỗ Mục trưởng lão vô cùng nghiêm nghị, hôm nay hắn đến xem là vì muốn nhìn thử xem hiện tại ngoại môn có đệ tử nào xuất sắc hay không, ngày sau có thể chiêu mộ nhiều hơn.
Người hắn coi trọng nhất là Lăng Vân, một trong Thất Kiệt ngoại môn. Vốn định sau khi đấu võ kết thúc sẽ nói chuyện với hắn một chút, nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới là lại có thể gặp được một người khác khiến cho hắn kinh diễm.
"Thiên Vũ, ngươi có biết đệ tử ngoại môn này tên là gì không?"
Dịch Thiên Vũ có hơi do dự. Nàng chưa nói cho sư phụ biết về chuyện của Lâm Huyền, dù sao nó cũng liên quan đến danh dự của nàng.
Nàng nói với sư phụ là đυ.ng phải một người thần bí, chỉ điểm cho nàng những chỗ sai trong Thủy Long Kiếm Pháp.
Tuy sư phụ có chút lo lắng nhưng cũng không nghĩ nhiều.
"Bẩm sư phụ, thiếu niên này tên là Lâm Huyền, hơn một tháng trước, qua cửa tháp khôi lỗi chính là hắn."
Đôi mắt Đỗ Mục sáng lên: "Thiếu niên thông qua khảo hạch nhập môn tháp khôi lỗi kia chính là hắn?"
"Đúng vậy!"
Đỗ Mục không nhịn được bật cười: "Chỉ vẻn vẹn hơn một tháng mà thực lực thiếu niên đã tăng mạnh đến mức này, ắt hẳn là thiên phú kinh người. Vì cuộc thi đấu bốn châu năm sau, chúng ta nhất định phải lôi kéo hắn về!"
Nghe thấy lời của sư phụ, trong lòng Dịch Thiên Vũ ngũ vị tạp trần, nếu như Lâm Huyền được sư phụ thu làm môn hạ, chẳng phải là bọn họ sẽ phải gặp mặt mỗi ngày sao?
Vừa nghĩ tới phải chung sống với tên da^ʍ tặc này, Dịch Thiên Vũ vừa hận đến nghiến răng, lại vừa đỏ bừng mặt.
"Thiên Vũ, ngươi sao thế, sao lại đỏ mặt vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
"Thưa sư phụ, đồ nhi không sao..."
Ở bên rìa đài quan chiến, Lăng Vân chau mày nhìn Lâm Huyền đang đi xuống từ trên lôi đài.
Bên cạnh hắn chính là Mã Khả bị Lâm Huyền và Hổ Mập đánh nằm bẹp hôm trước.
"Mã Khả, đây là Luyện Thể cảnh tầng ba mà ngươi nói?"
Ánh mắt Mã Khả dại ra. Biểu hiện của Lâm Huyền làm cho hắn chấn động không nói ra lời. Cứng đờ
Qua hồi lâu, cái cổ cứng ngắc của hắn mới lắc nguầy nguậy.
"Không thể nào... Lúc ta giao thủ với hắn, mặc dù hắn có sức mạnh hơn người nhưng cảnh giới cũng chỉ là Luyện Thể cảnh tầng ba... Không thể sai được!"
Lăng Vân trầm giọng nói: "Một tháng, dù có linh đan Thiên cấp giúp đỡ cũng không thể tiến bộ như thế được. Chỉ sợ là lúc giao thủ với ngươi, hắn đã che giấu thực lực!"
"Nhưng rõ ràng là hắn vừa mới gia nhập ngoại môn, sao lại có thể..."
"Phái hai người đi điều tra một chút xem lai lịch trước khi gia nhập ngoại môn của tiểu tử này là gì."
"Vâng!"
...
Sau khi Lâm Huyền xuống đài, những đệ tử trước mặt nhao nhao tránh ra cho hắn một con đường, không ai dám tới gần hắn.
Hổ Mập chạy lên đón, ôm lấy bả vai Lâm Huyền.
"Lâm Huyền, ngươi không thấy được vừa rồi vẻ mặt của mấy người đặt cược Lăng Vân thắng là bộ dạng gì đâu. Thật sự là quá đặc sắc!"
Đương nhiên là Lâm Huyền đoán được bọn họ sẽ có vẻ mặt như thế nào, và đương nhiên là hắn cũng không quan tâm.
"Hổ Mập, đối thủ của ngươi là ai?"
Nét mặt Hổ Mập lập tức trở nên âm trầm.
"Hắn!"
Lâm Huyền nhìn theo ánh mắt của Hổ Mập thì thấy một thân hình quen thuộc.
Mã Khả.
"Thật không biết là số trời hay là Mã Khả mua chuộc trưởng lão phán quyết, cố ý an bài nữa."
Hổ Mập nắm chặt tay kêu ken két.
"Như thế cũng chẳng sao, lần trước ta còn chưa đánh đủ đâu!"
Lần trước, Hổ Mập dựa theo chỉ điểm của Lâm Huyền mới miễn cưỡng đánh bại Mã Khả, mà còn thắng vô cùng chật vật.
Mà bây giờ, rốt cuộc hắn cũng có thể quyết phân thắng bại với Mã Khả bằng khả năng của mình!
Lâm Huyền vỗ vỗ bả vai Hổ Mập.
"Cẩn thận một chút."
Hổ Mập trầm giọng nói: "Ta chắc chắn sẽ đánh bại hắn!"
Lâm Huyền lắc đầu: "Ngươi hiểu lầm ý tứ của ta rồi. Ý ta nói là ngươi cẩn thận đừng đánh chết người."
...
Đấu võ vẫn còn tiếp tục, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Huyền chiến đấu thì quần chúng đã không còn mấy hứng thú với cuộc chiến của những người còn lại.
"Đệ tử rút được Bính ba và Đinh ba lên đài!"
Hổ Mập bước từng bước lên lôi đài, ánh mắt vô cùng kiên nghị.
Trên đài quan chiến có tiếng cười vang lên.
"Tông môn ta vẫn còn tên mập như này sao?"
"Ngươi không biết sao, hắn tên là Phạm Hổ, mọi người đặt cho biệt danh Hổ Mập, là tên mập duy nhất trong tông môn ta."
"Chậc chậc chậc... Nhìn bụng của hắn còn lớn hai cái mông của ta, hình thể hắn như này thì luyện võ thế nào?"
"Nếu thật sự luyện võ thì sao lại có hình thể kiểu này được? Ta thấy tám phần mười là vào đây nhờ quan hệ gia tộc?"
"Đối thủ của hắn là Mã Khả!"
"Là Mã Khả dưới trướng Lăng Vân kia hả? Nghe nói là một nhân vật hung ác!"
"Các ngươi có nghe nói không, một tháng trước, có người đánh Mã Khả không xuống được giường?"
"Không thể nào... Tiểu đệ của Lăng Vân cũng dám động? Gan ai mà lớn vậy, ta phải đi quỳ lạy một chút!"
"Không biết... Các ngươi mau nhìn kìa, bầu không khí trên lôi đài của hai người này không đúng lắm!"
Trên lôi đài, ánh mắt Mã Khả nhìn về phía Hổ Mập cực kỳ dữ tợn.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, chỉ sợ lúc này Hổ Mập đã bị thiên đao vạn quả.
Hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Hổ Mập, ngươi có biết một tháng qua, mỗi ngày ta đều nhớ lại sỉ nhục mà ngươi mang lại cho ta!"
"Nếu không phải ngươi chạy ra khỏi tông môn, ta đã sớm bóp chết ngươi, nghiền ngươi thành tro!"
Hổ Mập cười lạnh: "May là Bàn gia ngươi bận đi làm nhiệm vụ, nếu ở lại tông môn, khéo lúc này ngươi vẫn còn nằm trên giường đấy!"
"Sỉ nhục mà ta mang lại cho ngươi? Thật đúng là trò cười! Lúc trước ba huynh đệ các ngươi bắt nạt ta thế nào, chẳng lẽ ngươi quên rồi?"
"Các ngươi đã dạy cho ta một cái đạo lý, lời của người có nắm đấm lớn chính là chân lý!"
"Người nắm tay nhỏ có kêu gào đến sáng thì cũng chỉ như chó sủa mà thôi!"
"Ta có thể khiến ngươi ngậm miệng một lần thì cũng có thể khiến ngươi ngậm miệng lần thứ hai, thậm chí có thể khiến ngươi ngậm miệng vĩnh viễn!"
Trên trán Mã Khả nổi đầy gân xanh, khí thế của hắn điên cuồng dâng lên.
Luyện Thể tầng bốn... Luyện Thể tầng năm... Luyện Thể tầng sáu!
So với một tháng trước, cảnh giới của hắn đã tăng lên một tầng!