Mỹ Nhân Tâm Cơ Của Nhóm Điên Phê Công

Chương 21: Mê gian tiểu hồ ly

Tác dụng của thuốc từ từ phát huy tác dụng, hơn nữa còn có tác dụng của cồn, Kha Ninh buồn ngủ tới không mở mắt nổi, lại theo bản năng cảm thấy bất an.

Cậu ở trong lòng ngực Kỷ Thâm khó chịu, vặn vẹo người: “Chúng ta đi tới đâu...” giọng nói của cậu vốn dĩ đã mềm mại, lúc này còn mang theo sự lười biếng, không có sức, giống như mèo nhỏ khiến người ta cảm thấy yêu mến.

Trong đáy mắt Kha Ninh là một mảnh hỗn độn, Kỷ Thâm dò xét người trong ngực mình, ánh mắt cực kỳ giống con sói đang đói khát giữa nền tuyết trắng, anh đáp lại một câu có lệ.

“Dẫn cậu đi nghỉ ngơi.”

“A...Là trở về phòng ngủ của tớ sao?”

Kỷ Thâm cười nhạo một tiếng: “Nếu cậu có thể tỉnh táo để mở cửa.”

Anh dường như chắc chắn người trong lòng rất nhanh sẽ mất đi ý thức, lời nói cũng không hề kiêng dè: “Nơi đó của cậu quá nhỏ, lần đầu tiên không muốn trải qua ở trên giường lớn một chút sao?”

Lần đầu tiên của anh và Kha Ninh, cần phải ở nơi riêng tư, an toàn, nơi chỉ thuộc về anh, ví dụ như là phòng ở của Kỷ Thâm.

Quả nhiên, Kha Ninh căn bản nghe không hiểu. Cậu chỉ cảm thấy ở trong xe không thoải mái, không kìm nén được mà giãy dụa vài cái, con ngươi đọng nước hơi mở ra, mang theo sự mông lung và ngây thơ, ở trong lòng ngực Kỷ Thâm hết cọ lại vặn vẹo.

Mái tóc đen hỗn loạn, khuôn mặt ửng hồng, giống như một đóa hoa hồng diễm lệ bị tàn nhẫn hái lên.

“Khó chịu...” cậu nỉ non.

Kỷ Thâm kìm nén, nhắm mắt lại: “Kha Ninh, cậu mà lộn xộn nữa, đừng trách tôi ở trong xe không khách khí với cậu.”

Kha Ninh nghe không hiểu, còn ở trong lòng ngực Kỷ Thâm cọ loạn, làm nũng, muốn tìm tư thế thoải mái để ngủ.

Kỷ Thâm thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ về cậu, giống như đang dỗ dành trẻ con, ôn nhu dụ dỗ: “Ngủ đi cục cưng, sẽ rất nhanh mang cậu tới giường lớn ngủ.”

Thuốc anh hạ là thuốc ngủ, lại không ngờ tửu lượng của Kha Ninh kém như vậy, tự mình uống tới say.

Nếu sớm biết Kha Ninh sẽ khó chịu, anh trực tiếp dùng thuốc nước.

Khi nằm trên giường lớn mềm mại, thân thể trần trụi, trắng nõn theo bản năng cuộn tròn lại, lại bị mạnh mẽ nắm giữ cổ chân, cường ngạnh mở rộng cơ thể cậu ra.

Kỷ Thâm nhìn nơi hồng nhạt, đáng lẽ không nên xuất hiện trên người đàn ông kia, ánh mắt trở nên si mê, trách không được lại da^ʍ như vậy, tiểu hồ ly tinh này trời sinh bị đàn ông chơi mà.

Ánh mắt của anh mang theo sự độc chiếm tàn bạo cùng với ý vị xâm chiếm, nhìn chằm chằm Kha Ninh, giống như quốc vương đang tuần tra lãnh địa của mình, từng tấc từng tấc nhìn thật kỹ cơ thể Kha Ninh.

Dường như sự cảnh giác trời sinh của con mồi, ngón tay trắng nõn bất an cuộn tròn lại, chủ nhân của cơ thể lại dưới tác dụng của thuốc mà ngủ rất sâu, vẫn không có ý định tỉnh lại.

Kỷ Thâm vươn tay nắm lấy ngón tay trắng nõn kia, yêu thích không buông mà ngắm nhìn, thậm chí còn đưa lên môi hôn lên từng ngón tay.

Nhưng nhớ lại hôm nay những ngón tay này đã chạm lên người của người đàn ông khác, chủ nhân còn nở nụ cười vừa ngoan vừa mềm mại với người đàn ông khác.

Nhớ lại những nghẹn khuất trải qua mấy ngày nay, Kỷ Thâm giơ tay lên, không chút thương tiếc mà tát mấy cái lên đầṳ ѵú. Nhũ thịt mềm mại nhanh chóng sưng đỏ lên, hiện lên màu hồng tuyệt đẹp.

“Cùng với người khác một nhóm.”

“Đi thư viện.”

“Cùng nhau ăn cơm.”

“Còn dám dùng tay cậu chạm vào cậu ta.”

Sự ghen tuông thô bạo dâng lên khiến anh không hề nương tay, mỗi một cái tát xuống, đều để lại dấu tay, đầṳ ѵú bị anh đánh tới nỗi thẳng đứng lên, nhũ thịt cũng bị đánh tới sưng đỏ, to lên gấp đôi, bởi vì không thể chịu nổi sự đau đớn mà điên cuồng run rẩy.

Trước mặt là Kha Ninh đang hôn mê, Kỷ Thâm cuối cùng cũng không kìm nén bản tính của mình: “Hồ ly tinh thiếu dạy dỗ, câu dẫn đàn ông trước mặt thầy giáo.”

Mãi cho tới khi anh đánh tới nhũ thịt nóng lên, đầṳ ѵú cũng chín rục, thẳng đứng, nhẹ nhàng thổi một hơi lên, đầṳ ѵú lay động như đang run rẩy, sau đó anh mới thong thả ung dung dừng tay lại.

Nhưng Kỷ Thâm lập tức nhớ lại Kha Ninh thích đàn ông ôn nhu, không khỏi cảm thấy hối hận.

Biết rõ bản thân đang hạ thuốc Kha Ninh, đêm nay cậu sẽ không tỉnh táo lại được, nhưng vẫn nên kiên nhẫn dỗ dành cậu.

“Đánh có đau không? Cục cưng, sau này đừng khiến tôi tức giận, tôi sẽ ngoan.”

Kha Ninh hoàn toàn mất ý thức, thậm chí hoa môi đang ngậm chặt miệng bị ngón tay của anh tách ra, lộ ra â.m đế vì động tình mà thẳng đứng lên, cùng với nước từ trong huyệt chảy ra, ướŧ áŧ dầm dề, tay Kỷ Thâm dính đầy nước.

Kỷ Thâm nhướng mày: “Bị đánh tới ướt đẫm sao?”

Anh ngắm nghía, vân vê â.m đế hồng nộn nhỏ nhắn, â.m hộ nhỏ đã phun ra một luồng dâʍ ŧᏂủy̠, Kha Ninh nhìn thanh thuần ngoan ngoãn, cơ thể lại dâʍ đãиɠ giống như một con điếm, chạm một cái thân thể đã mềm nhũn ra.

Dương vậ.t dữ tợn căng cứng đặt ở miệng huyệt, giọng nói của Kỷ Thâm mang theo ý cười: “Tôi sẽ nhẹ nhàng, sẽ không đau đâu.”