Dù sao cũng là học viện đứng đầu đế quốc, đến ký túc xá loại bình thường nhất cũng là phòng đơn, nhà vệ sinh bồn tâ.m đếu có đủ.
Chỉ là không có bao nhiêu học sinh đăng kí ở trong khu phòng này, nên có rất nhiều phòng trống bỏ không, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Kha Ninh bước vào kí túc xá, cảm giác so với bên ngoài không khác nhau mấy, vẫn là sự lạnh lẽo thấu xương.
Cậu bật máy sưởi trong nhà lên, bây giờ đi tắm trước, tắm xong chắc phòng mình sẽ â.m hộn.
Kha Ninh nhìn bản thân trong gương, vừa tươi mát vừa mềm mại, cậu đi học sớm, nhỏ hơn hai tuổi so với bạn bề đồng cấp. Làn da trắng như sứ, ngũ quan tinh xảo, chỉ cần nhướn mắt một chút đã có thể câu được không ít cây si.
Người trong gương đẹp như một bức tranh thủy mặc, nhìn vừa trong sáng vừa sạch sẽ, vô cùng thanh thuần, đồng thời cũng khơi dậy du͙© vọиɠ chinh phục của kẻ khác.
Không ít người nói với Kha Ninh rằng dáng vẻ của cậu rất hấp dẫn mấy tên biếи ŧɦái, đặc biệt là lúc lăn giường, khiến người ta vừa muốn yêu thương cậu, rồi lại càng muốn bắt nạt cậu thật thô bạo, làm cậu khóc nức nở.
Thiếu niên tinh xảo điệt lệ bị trêu chọc đến đỏ mắt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân thú huyết sôi trào, không thể ngăn được ham muốn làm nhục ác liệt cùng chiếm hữu dục điên cuồng.
Kha Ninh bình thản dời mắt, không nhìn bản thân nữa, tuy gương mặt này khiến cậu gặp khá nhiều rắc rối, nhưng nó là một công cụ tuyệt vời.
Đến khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, kí túc xá xuất hiện một vị khách không mời mà đến, tay áo của gã thêu gia huy Tử Kinh hoa mà chiều nay cậu vừa gặp.
Hoắc Trạch Hạo đang ngồi trên giường Kha Ninh, nam nhân anh tuấn rất tự nhiên lục cặp sách của cậu, môi mỏng mím chặt, không có chút ý thức tôn trọng riêng tư của người khác.
"Sao anh lại tới đây?"
Hoắc Trạch Hạo không trả lời câu hỏi của Kha Ninh, thay vào đó gã lôi từ trong cặp cậu ra một bức thư màu hồng.
"Cái gì đây?" Giọng nói của gã tràn ngập giận dữ ghen tuông, "Em lén lút nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng anh à!?"
Các thiếu gia tiểu thư trong trường phần lớn đều chướng mắt Kha Ninh, nhưng đám nam nữ ở bên ngoài lại thi nhau tỏ tình với cậu. Mỗi lần Kha Ninh đi làm thêm, ở mỗi chỗ làm, đều nhận được không ít lời tỏ tình.
"Không yêu đương. Anh vứt đi hộ em, em còn chưa mở nó ra mà." Kha Ninh tỉnh bơ, "Chắc là ai đó nhét vào lúc em không để ý, em chỉ cần vờ như không biết, mọi người sẽ không đề cập đến đâu."
Cậu khó hiểu nhìn về phía Hoắc Trạch Hạo, "Cũng đâu phải lần đầu tiên em nhận được mấy bức thư này, lúc nào mà em chả vứt đi? Học trưởng tức giận làm gì."
Đỉnh mày anh khí của Hoặc Trạch Hạo hơi giãn ra, nhưng vẫn rất không vui nhìn Kha Ninh:
"Sao hôm nay em lại ở cùng Tân Tả, còn ngồi gần nhau như vậy làm gì?"
Kha Ninh điềm đạm nhìn thẳng vào mắt gã, thuần thục sử dụng lý do đã chuẩn bị trước, "Em tìm anh ta để xin suất tham gia thi đấu giao lưu do quân đội tổ chức. Danh sách thi đấu sẽ do hội trưởng Hội học sinh chọn, vì mấy ngày nay cả trường nghỉ nên anh ta gọi em đến ký túc xá để nói chuyện."
Hội học sinh trong học viện đế quốc khác trường học bình thường, gần như tụ tập toàn bộ các gia tộc thế lực trong trường, quyền lực vô cùng lớn.
Hoắc Trạch Hạo cũng biết về trận thi đấu này, gật gật đầu, tin Kha Ninh.
Gã đưa tay về phía áo tắm lụp xụp của cậu, kéo nhẹ một cái, đầṳ ѵú phấn nộn lập tức lộ ra, nở rộ trên bầu vυ' trắng nõn.
Hoắc Trạch Hạo vừa lòng nhìn ngắm, rồi đột nhiên đưa tay tát một cái vào thịt vυ' mềm mại. 1
"A..." Kha Ninh nức nở, thịt vυ' run rẩy, trong mắt đã óng ánh hơi nước, ủy khuất nhìn Hoắc Trạch Hạo, không hiểu vì sao gã lại đánh mình.
"Đánh vυ' da^ʍ còn cần nói lý do? Hửm?" Hoắc Trạch Hạo không chỉ không xin lỗi, gã thậm chí còn đưa tay tát thêm phát nữa, bầu vυ' lập tức ửng màu hồng nhạt.
Kha Ninh thở gấp, chịu không nổi kéo áo tắm lên, kháng cự nhìn gã đàn ông trước mắt.
"Học trưởng, chúng mình thế này... Không ổn đâu?"
"Không ổn?" Hoắc Trạch Hạo cười lạnh, nhéo cằm Kha Ninh, buộc cậu nhìn thẳng vào mình.
"Bao lâu rồi anh không yêu em nhỉ? Bơ không thèm gặp anh, gọi cũng không ra."
"Bảo bối muốn dùng xong rồi vứt à? Cũng đúng, đám người trêu chọc em trong trường đều bị anh dạy dỗ, nhưng hình như em quên mất, sau Giáng Sinh La Đức sẽ trở về, đến khi em bị hắn và đồng bọn bắt nạt, đừng khóc lóc chạy đến tìm anh, nhé."
Hai tay Kha Ninh cứng đờ, sau Giáng Sinh La Đức sẽ trở lại á?
Kha Ninh sợ hãi nhìn Hoắc Trạch Hạo, ánh mắt đầy vẻ quyến luyến và tin tưởng, dường như rất tín nhiệm gã đàn ông trước mặt, "Học trưởng, anh đừng bỏ rơi em, em sợ lắm."
Hoắc Trạch Hạo tham lam nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt không thèm che dấu chiếm hữu dục, "Nếu em ngoan anh sẽ chiều em."
Bàn tay của trùm trường không chút kiêng nể sờ soạng cơ thể Kha Ninh, lòng bàn tay gã chi chít các vết chai vì cầm súng, cảm giác thô ráp làm cậu rùng mình, run rẩy thở dốc.
"L*и nhỏ bắt đầu phát da^ʍ đấy à?"
Thế nhưng lúc Hoắc Trạch Hạo nhìn â.m hộ của cậu, gã lập tức tái mặt. Ngón tay hữu lực nhéo â.m đế, thậm chí thô bạo véo mạnh.
Gã bạo lực như vậy, thịt đế mẫn cảm kiều nộn bẹp dí giữa hai ngón tay, biểu tình gã hung ác như muốn bóp nát viên thịt.
"A a......!!" Kha Ninh đau điếng người, thất thanh thét chói tai, không màng â.m đế vẫn còn bị bóp, điên cuồng vặn eo muốn kéo nó khỏi tay gã.
Thế nhưng, dù cậu có giãy thế nào cũng kéo không ra. â.m đế vẫn luôn bị bóp, thậm chí sưng phình lên, run rẩy ứa nước, hóa thành một bãi thịt mềm. Một giây Hoắc Trạch Hạo thả lỏng tay, Kha Ninh thậm chí không đứng nổi, thoát lực ngồi quỳ trước mặt gã, hai mắt thất thần thở hổn hển.
Hoắc Trạch Hạo mặc kệ Kha Ninh đau, lạnh giọng chất vấn, "Sao nó lại sưng như thế, em bị thằng nào chơi hả?"
Dạo này Kha Ninh cố tình bơ mình, trường học còn cho nghỉ, gã đã hơn nửa tháng không yêu cậu, sao cái l*и da^ʍ kia lại sưng múp lên?
Kha Ninh mím môi, "Hôm qua anh bắt em dùng cáp sạc tự đánh mình mà?"
Đúng là hôm qua Hoắc Trạch Hạo có nhắn tin cho Kha Ninh, gã bắt cậu tự chơi sưng l*и nhỏ, phải đánh đến chín rục, rồi còn phải quay video gửi cho mình.
Nam nhân ngẩn người, ngay sau đó nở nụ cười ác liệt, "Em tự đánh thật à?"
"Anh muốn em đánh, em đâu có dám cãi." Thanh âm của Kha Ninh rất nhỏ, giống như mèo con đáng thương, rõ ràng không thích, nhưng lại không dám trái lời chủ nhân.
"Ngoan, em không gửi anh video, anh tưởng là em không làm." Hoắc Trạch Hạo bế cậu lên, an ủi â.m đế bị véo sưng, yêu chiều nhẹ nhàng xoa bóp, làm Kha Ninh thoải mái rêи ɾỉ trong lòng mình, "Lần sau anh sẽ tự ra tay, đánh em sướиɠ đến phun nước mới thôi..."
Toàn thân Kha Ninh cứng đờ, chân mềm không dám cựa quậy, nhìn như nửa sợ nửa thích.
Hoắc Trạch Hạo rất mê dáng vẻ này của cậu, dưới giường thì ngây thơ thanh thuần, lên giường bị gã yêu đến khóc nức nở.
Thật ra, lúc Hoắc Trạch Hạo mới làʍ t̠ìиɦ với Kha Ninh, gã không biếи ŧɦái như vậy.
Thiếu niên xinh đẹp lấy hết can đảm ngăn cản gã trước phòng thay đồ của club bóng rổ, chủ động cởϊ qυầи, để lộ phía dưới phấn nộn, ngón tay còn táo bạo tách môi â.m hộ ra, để hắn nhìn â.m hộ non mềm của mình, thứ vốn không trên xuất hiện trên người thiếu niên.
Cách Kha Ninh câu dẫn gã rất vụng về, rõ ràng rất là sợ gã, đến giọng nói cũng mang theo run rẩy, "Học trưởng... Anh muốn thử chơi em không? Em muốn anh bảo vệ em, bọn họ... Bọn họ ai cũng bắt nạt em..."
Kha Ninh vẫn luôn bị bạo lực học đường, không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm đến gã trùm trường lợi hại nhất, dù sao thì bị một người bắt nạt vẫn tốt hơn là bị nhiều người bắt nạt.
Đôi mắt tròn xoe của cậu lấp lánh hơi nước, thuần khiết như một chú nai vô tội, dù bản thân rất sợ hãi, môi sắp bị cắn bật máu, vẫn chủ động lộ nơi riêng tư cầu gã chơi, sợ bị từ chối.
Hoắc Trạch Hạo không cự tuyệt món ngon đưa tới trước miệng, trực tiếp âu yếm cậu trong phòng thay đồ.
Không ngờ lại thực tủy biết vị, luyến tiếc không muốn rời xa cơ thể cậu.
Nhưng mà Kha Ninh không thích nói chuyện, lúc làʍ t̠ìиɦ không chịu rêи ɾỉ, chỉ có bị yêu quá tàn nhẫn, mới không chịu nổi phát ra tiếng rên gợϊ ȶìиᏂ, kèm theo tiếng khóc nức nở.
Vì thế Hoắc Trạch Hạo trầm mê khi dễ cậu, lúc lên giường chơi rất điên cuồng, khi Kha Ninh bị bắn phình bụng, thậm chí còn khóc lóc gọi lão công, xin lão công tha cho mình.
Trấn an Hoắc Trạch Hạo thật không dễ, chưa kể hôm nay gã còn thấy mình ở bên cạnh Tân Tả, Kha Ninh đã làm tốt tinh thần bị chơi tối nay.