Cao H / Giáo Chủ Ma Giáo Bị Thao Rồi

Chương 9

Tới trấn Hành Thủy, hai người dù có luyến lưu đến mấy cũng đành phải tách ra, Thanh Hành nỗ lực đè xuống ý nghĩ muốn chạy theo Cố Tử Kỳ, vẫn như cũ dựa theo kế hoạch tuần sát một vòng các cửa hàng lớn nhỏ, sau lại thất thần quay về Hồng Tiêu giáo. Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com haddictedzone và WordPress dongcuaweii.wordpress.com

Rời đi nửa tháng, sự vụ chờ xử lý chất thành đống, mấy ngày nay Thanh Hành đầu tắt mặt tối bận rộn xử lý hết thảy, mà đồng thời trong khoảng thời gian này, tính dục bị y cưỡng chế cũng theo đó mãnh liệt dâng trào.

“Ứm……. Ư, hừ hừ……. ư ư…….. Tử Kỳ…….. aaa, Tử Kỳ……” Cấm địa Hồng Tiêu giáo dưới màn đêm phá lệ âm trầm, cây đoạn tụ cũng không phải là giống loài bình thường, nhánh cây to lớn lạ thường, hình thù lại cực kỳ cổ quái, ẩn dưới lớp sương mù cùng ánh trắng mờ tối hệt như những cánh tay quỷ duỗi ra từ địa ngục. Không khí quỷ dị là thế, nhưng lẫn trong lớp sương mù huyền ảo lại mơ hồ truyền ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, nếu lúc này có người cả gan dám đến gần tìm tòi hư thực, hẳn sẽ phải thốt lên kinh ngạc trước cảnh tượng hương diễm bên dưới cây đoàn tụ mất thôi.

Thanh Hành ngồi bệt trên mặt đất dựa vào thân cây thô to, y bào sắc tím đã sớm bị cởi ra phân nửa lỏng lẻo vắt ngang eo, lộ ra thân thể trắng sứ trần trụi. Khoang thịt hồng hào ngày nào sau khi trải qua hơn mười ngày ‘mài giũa’ đã biến thành một cái lỗ đυ. thành thục chín muồi, lúc này đang ngậm lấy hai ngón tay xì xì phun nước.

Nhưng dù có chạm tới tầng thịt non mềm mại tận sâu cùng, thì vật nhỏ giữa hai chân vẫn chỉ cương có nửa, thân thể đã thói quen được cᏂị©Ꮒ đυ. tàn nhẫn làm sao thỏa mãn được chỉ với màn an ủi đơn giản như vậy, trái lại còn khiến y càng thêm trống rỗng thèm khát.

“Á…… a…….. Tử Kỳ……… Cầu ngươi…… nhanh……… sâu nữa ư ư a…….”

Trên mặt Thanh Hành dần hiện lên một tia nôn nóng, y thống khổ vén mái tóc dài ẩm ướt, lại đút thêm một ngón. Ba ngón tay cắm lút cán vào lỗ thịt mềm nhũn sũng nước, vách thịt đàn hồi không ngừng co thắt siết chặt, cơn sướиɠ từ nơi sâu thẳm thịt ruột không ngừng ùa tới, nhưng còn lâu mới có thể đạt đến kɧoáı ©ảʍ muốn lêи đỉиɦ.

Làm sao bây giờ……. Không có Tử Kỳ, không được……… bắn không ra………. Khó chịu quá…….. Hức………

Thanh Hành mờ mịt ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, bất lực trước khối thân thể dâʍ đãиɠ không cách nào có thể chiếm được thỏa mãn này.

Trong đầu không ngừng tua lại cơ thể của Cố Tử Kỳ cùng với cây gậy đồ sộ nóng hổi, đốt cháy tâm trí Thanh Hành đến rã rời, y bần thần gắng gượng thân mình, dùng hết sức lực còn sót lại bay lên cây Hợp Hoan, dạng rộng hai chân ngồi lên một nhánh cây tương đối bằng phẳng.

“…..Hừ…hừ, ư……Tử Kỳ….. A, Tử Kỳ, ưm ư….ưm hức…..” Tiếng thở dốc ngày một dồn dập, đôi môi đỏ mọng hé mở ngậm lấy phần đầu nhánh cây trước mặt, xem nó như côn ŧᏂịŧ của Cố Tử Kỳ mà tận tình liếʍ mυ'ŧ, đầu lưỡi rà quét qua lại phần đỉnh thô ráp hòng mυ'ŧ ra được thứ dịch đυ.c ngầu. Vỏ cây thô ráp cọ rách khoang miệng non mềm, vật thể cứng rắn vô tri vô giác không chút thương tiếc thọc thẳng vào yết hầu, Thanh Hành gian nan tiếp nhận, nước mắt sinh lý đã sớm chảy dọc theo hai bên sườn má, cánh mũi nhỏ phập phồng đớp lấy không khí như cá mắc cạn.

Đến khi ngậm ướt hết toàn bộ nhánh cây nhỏ, Thanh Hành vội vã ngẩng đầu lên, xoay người lại trong tiếng nôn khan không dứt, nâng lên cái lỗ sớm đã đói khát chảy nước ào ào hoan nghênh cự vật tiến vào.

Trong màn đêm dày đặc, kẻ đứng đầu Ma giáo khiến ai vừa nghe danh cũng khϊếp sợ lúc này đang ngửa cao đầu, khuôn mặt xinh đẹp vì du͙© vọиɠ mà ửng đỏ da^ʍ mị, từng chút đưa đẩy thân mình cưỡi lên một nhánh cây phủ đầy nước miếng.

Khi nhánh cây thô to hoàn toàn tiến vào khoang thịt ướt mềm, Thanh Hành đỏ bừng hai mặt hừ hừ ngâm kêu, càng thêm mất khống chế điên cuồng di chuyển hạ thể.

“Ư ư ư ư….. tiến vào, ưm a…… cuối cùng…….. A ưm, ©ôи ŧɧịt̠ bự……. ư…….. cứng quá……..a…… ruột muốn hỏng……… A a, dừng…. không dừng được……. Tử Kỳ…… Tử Kỳ cᏂị©Ꮒ chết em……. Hức aaaaaa!”

Chỉ trong khoảng thời gian một chén trà (10 phút), cả người Thanh Hành giật nảy xuất tinh. Từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc không ngừng phun lên vỏ cây cùng hạ thể đã bầy nhầy từ đời nào, đoạn lại xuyên qua khe hở giữa các nhánh cây rỉ từng giọt xuống dưới, tất cả đều được rễ cây hấp thụ toàn bộ. Hậu quả sau khi lêи đỉиɦ là thân thể mềm nhũn mất hết sức lực ngã nhào về sau, nhánh cây thuận thế “phập” chui tọt vào cái lỗ sũng nước, lượng dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều quá mức bị vật thô thọc sùi bọt mép quanh miệng huyệt, nhìn cứ như vừa được tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân bắn đầy ứ bụng. Kɧoáı ©ảʍ cuồng bạo làm Thanh Hành khó nhọc thở dốc, vật nhỏ vừa mới bắn lại phấn chấn dựng thẳng đung đưa qua lại. Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com haddictedzone và WordPress dongcuaweii.wordpress.com

“……. Ưm, không được rồi…… bụng trướng quá…Tử Kỳ thật lợi hại…..bị đâm chết….. Không thể tiếp tục…….. không thể……… ngừng…….. ngừng chút đã a……”

Thanh Hành như người mất hồn ngồi trên cây, trọng tâm cơ thể dồn hết trên nhánh cây thô tráng, cả người run rẩy co giật. Y biết đã đến lúc cần nghỉ ngơi nhưng thân thể lại không nghe lời mất khống chế không ngừng tự động siết chặt vách thịt mυ'ŧ lấy cành gỗ, như thể y đang thực sự ngồi trên người Cố Tử Kỳ vậy.

Đã hơn nửa đêm, Thanh Hành dung túng quá độ bắn ra lần thứ tư, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã trở nên loãng như nước chảy róc rách xuống dưới, y mới nâng cả người mềm oặt vô lực từ thân cây phi xuống, đầu óc quay cuồng rơi xuống mặt cỏ.

Cơn nứиɠ trong người cuối cùng cũng tạm thời lắng xuống, thế nhưng cơ thể vẫn chưa được tϊиɧ ɖϊ©h͙ Cố Tử Kỳ tưới tiêu nào có thể thỏa mãn, vẫn như cũ trống rỗng không thôi. Thanh Hành tuyệt vọng nằm rạp trên mặt đất, thầm khẩn cầu ái nhanh mau tới cứu y.

May mà Cố Tử Kỳ không để y chờ quá lâu.

Ngay khi trở về Huyền Thiên giáo, Cố Tử Kỳ lập tức bày tỏ với sự phụ ước nguyện muốn rời đi, hắn lược bỏ một số chi tiết, chỉ nói mình gặp được ý trung nhân muốn đi theo người nọ. Tuy vậy trên dưới giáo phái không muốn mất người cũng không thể chia cách mối nhân duyên này, trải qua một đợt giam giữ không có kết quả đành phải đồng ý cho hắn rời đi. Trong lòng hắn luôn canh cánh hoài niệm Thanh Hành, sau khi hoàn tất các việc còn dang dở, nói lời từ biệt với các vị trưởng lão và đồng môn, liền phi thân một đường bay thẳng đến Hồng Tiêu giáo. Truyện chỉ đăng duy nhất trên s1apihd.com haddictedzone và WordPress dongcuaweii.wordpress.com

Trên đỉnh núi Xích Hà ngập trong sương mù của Hồng Tiêu giáo, chúng đệ tử đang bị giáo chủ đốc thúc luyện công liền chứng kiến một vị thiếu hiệp tuấn mỹ một thân bạch y tiêu sái xoay người xuống ngựa, chậm rãi đi đến trước mặt giáo chủ bọn hắn, cúi người hôn lên hai gò má y, ôn nhu nói nhỏ: “Nhọc lòng giáo chủ phải đợi lâu, vậy hãy để ta làm nam sủng của ngài nhé.”

Hết chương 9.

Tác giả có lời muốn nói: mẩu chuyện nhỏ này cuối cùng cũng xong rồi, khụ khụ, nhưng chắc bởi vì ngâm lâu quá cho nên có hơi đầu voi đuôi chuột. Mọi người ăn tạm đi nha _(:3」∠)_

TOÀN VĂN HOÀN