Cạm Bẫy Đôi Song Sinh

Chương 3: Chị ơi, chị ướt rồi

“Cậu không sao chứ”- Lý Nghiên nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của Từ Sở ngày càng đậm mà lo lắng hỏi. Lý Nghiên là người đã cùng Từ Sở học sơ trung đến cao trung, hiển nhiên là không tin vào cái lý do nghiện game mà Từ Sở dùng để thoái thác.

Từ Sở từ túi tiền mócr ra một thanh chocolate, cho vào miệng, tự bổ sung cho mình chút đồ ngọt: “Gần đây có chút mất ngủ thôi”

“Tử Sở, đêm nay cậu có việc gì không?”.

Từ Sở cũng Lý Nghiên đồng loạt quay đầu, nhìn thấy người tình trong mộng của biết bao nữ sinh trong ban của các cô, Trình Hiến đang đứng ở phía sau, Lý Ngiên liếc nhìn Từ Sở một cách trêu chọc.

Từ Sở hiện nhiên vì ngủ không đủ giấc nên đầu óc không được được tỉnh táo, không nhận thấy ánh mắt của Lý Nghiên: “Tớ có hẹn với Nghiên Nghiên đi thư viện”

Vẻ mặt của Lý Nghiên nhất thời thay đổi, ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn về phía Từ Sở, đáp lại cô nàng lại là vẻ mặt mê mang của Từ Sở.

Trình Hiến liền lập tức đáp lời cô: “ Chúng ta có thể cùng nhau tự học không?

Tử Sở : Meow Meow Meow.

Cuối cùng, là Trình Hiền đi thư viện cùng Từ Sở và Lý Nghiên. Trước đây, Lý Nghiên quả thật là đến đây tự học, còn Từ Sở thì nằm bò ngủ trong góc, chẳng qua lần này còn có cả Trình Hiến, Từ Sở không thể nào ngủ ngon dưới ánh mắt người ta mà ngủ ngon được, đàng phải mở ra một quyển sách phát ngốc.

Học xong, Trình Hiền liền đi theo Từ Sở cùng Lý Nghiên nhiệt tình mời ăn bữa tối, Trình Hiến nói bản thân cùng đường với Từ Sở, Lý Nghiên liền bày ra biểu tình “Bổn cô nương đã hiểu” với hai người rồi tách ra.

“Từ Sở, cậu định nộp đơn vào trường đại học nào”- Trình Hiến và Từ Sở trầm mặc đi trên một đoạn đường một lúc lâu, vẫn là cậu ra mở miệng trước.

Kết thúc tự học sau, Trình Hiến liền đi theo Từ Sở cùng Lý Nghiên nhất nhất khởi đi ăn bữa tối, Trình Hiến nói chính mình cùng Từ Sở cùng con đường, Lý Nghiên nhất nhất mặt ta hiểu biết biểu tình cùng hai người tách ra.

"Tớ..."

"Sở Sở!"

Thân hình của Từ Sở nháy mặt cứng đờ, Trình Hiến quay đầu đầy nghi hoặc, nhìn thấy là hai thiếu niên khoắc trên mình bộ vest đồng phục của trường tư thục đang tiến lại gần.

Trong đó, một thiếu nên tiến lên ôm lấy bả vai của Từ Sở, ôn hòa hỏi: "Sở Sở, không giới thiệu một chút sao?"

Trong lòng Từ Sở trợn tròn mắt, giới thiệu như thế nào đâu, con của ba kế ta? Cô nhìn thiếu niên bên cạnh mình, không thể giải thích được đối phương là ca ca Tiêu Kỳ Quan: “ Đây là em trai tớ”- Từ Sở nhấn mạnh hai từ “đệ đệ” này, Tiêu Kỳ Quan và Tiêu Kỳ Xuyên là quả thật là em trai của mình, tuy rằng họ chỉ nhỏ hơn mình có 3 tháng mà thôi.

Từ Sở không muốn nhiều lời, Trình Hiến ở bên cạnh quan sát hai thiếu niên đang đứng hai bên của Từ Sở, cũng không biết làm sao mà không dám hỏi thêm, liền nhanh chóng nói tạm biệt rồi trực tiếp rời đi.

Trường Từ Sở học chính là trường công lập, vừa lúc khu biệt thực có đường tới thẳng tới xe buýt, nhưng cặp sinh đôi từ nhỏ đã được học trường quý tộc tư nhân. Tiêu Thành đề nghị chuyển Từ Sở đến của cặp song sinh, liền bị cô uyển chuyển từ chối. Đôi song sinh đến trường bằng ô tô riêng, Tiêu Kỳ Quan cũng Tiêu Kỳ Xuyên mỗi người kéo một bên tay của Từ Sở, đem cô nhét vào trong xe.

Từ Sở ôm cặp đoan chính ngồi ở giữa, Tiêu Kỳ Xuyên cúi đầu xem tài liệu trong tay, Tiêu Kỳ Xuyên lại đang tựa vào cửa nghịch điện thoại. Giữa ba người là một khoảng cách nhất định, bên trong xe là một cổ không khí quỷ dị, Tử Sở không khỏi sởn cả tóc gáy.

Xe rốt cuộc ngừng ở cửa nhà, Tiêu Kỳ Quan như cũ đi ở phía trước, Từ Sở đi ở giữa, Tiêu Kỳ Xuyên cúi đầu chơi di động theo sau.

Rõ ràng không có làm việc gì sai, lại cảm giác ngàu chết của chính mình không còn xa, Từ Sở vặn quai đeo cặp sách, suy xét chờ một chút xông lên lầu có thể an toàn hơn hay không.

Tiêu Kỳ Quan mở ra cửa chính, ngay khi Từ Sở tính toán giày đều không đổi xông lên lầu lại bị người phía sau bỗng nhiên chặn tới bế lên, Từ Sở sợ hãi thét lên một tiếng, cặp sách rơi xuống trên đất, Tiêu Kỳ Xuyên đem người bế lên lầu ba, trực tiếp bỏ qua phòng ngủ của cô, đi hướng căn phòng cuối cùng của hành lang.

Từ Sở giãy giụa, dùng hai chân hai tay đá đánh Tiêu Kỳ Xuyên, Tiêu Kỳ Quan mở cửa phòng,Tiêu Kỳ Xuyên đi vào đi đem người quăng ngã ở trên giường.

Từ Sở xoay người muốn chạy, Tiêu Kỳ Xuyên kéo tay cô lại, "răng rắc" một tiếng, nhẹ nhàng dùng còng tay khóa cô lại.

Từ Sở có chút mông, nàng nhìn Tiêu Kỳ Xuyên không nói nên lời một lúc lâu, Tiêu Kỳ Xuyên ôm lấy Từ Sở mặt nói: "Sở Sở, em biết chúng tôi thích em."

Tiêu Kỳ Quan ngồi xổm xuống nắm lấy chân cô, cởi nàng giày, Từ Sở né tránh hai người, kinh hoảng lui về phía sau mặt, nhìn hai anh em họ cởi bỏ nút áo sơ mi.

Tiêu Kỳ Quan nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay đem cô kéo qua, cô đang nằm ở trên giường, tay phải mang chiếc còng bạc.

Từ Sở run rẩy nói: "Các người không thể làm như vậy."

Tiêu Kỳ Quan cường ngạnh dùng đùi tách hai chân Từ Sở ra, còn Tiêu Kỳ Xuyên lấy ra một con dao nhỏ và một hộp thuốc mỡ, Tiêu Kỳ Quan tiếp nhận con dao, Tiêu Kỳ Xuyên áp chế Từ Sở.

"Sở Sở, đừng lộn xộn, bằng không sẽ làm em bị thương." Tiêu Kỳ Quan giơ con dao lên, vẻ mặt bình tĩnh nói, những động tác trong tay vẫn không ngừng lại. Tay cầm dao, cậu từ đem quần áo của cô cắt bỏ, lộ ra bầu ngực trắng nõn, từ từ mơn trớn đến vùng bụng phẳng lì, hình thành đường cong duyến dáng.

"Đừng khiến tôi phải hận các người."- Âm thanh của Từ Sở sắc bén vang lên.

Lúc này Tiêu Kỳ Quan kéo lấy áσ ɭóŧ bên trong, lưỡi thô rát liếʍ láp nội y trước ngực. Tiêu Kỳ Quan cùng Tiêu Kỳ Xuyên trao đổi ánh mắt, cuối cùng Tiêu Kỳ Quan mở miệng: “Vậy hận đi”. Nói xong, dao trên rạch xuống một đường, đem nội y cắt ra. Trước ngược Từ Sở không còn trói buộc, lập tức, đôi gò bông lập tức nhảy ra tới.

Từ Sở giãy giụa càng thêm lợi hại, Tiêu Kỳ Xuyên cũng cưỡng chế mạnh mẽ hơn, Tiêu Kỳ Quan còn lại là quăng dao đến góc phòng, nhanh chóng cởi ra quần jean trên người nàng, bao gồm cả chiếc qυầи ɭóŧ ren màu hồng phấn.

Cảm giác được dị vật đang từ từ tiến vào trong cơ thể, cơ thể Từ Sở liền theo bản năng mà chảy nước, cô cảm thấy thực xấu hổ, từng giọt nước mắt thi nhau rơi trên gương mặt cô.

"Chị ơi, chị ướt rồi." Tiêu Kỳ Quan nở nụ cười tươi, mà trong mắt Từ Sở tựa như sứ giả địa ngục.

Cô không biết vì cái gì mà cô lại cảm thấy nứиɠ, theo lối sinh hoạt trước đây cho cô biết như vậy là không đúng, cô cũng không nghĩ muốn như vậy.

Tiêu Kỳ Xuyên cũng không rảnh rỗi, duỗi tay cầm ngực cô, cuối cùng dùng sức nắm lấy đỉnh đậu đỏ, Từ Sở sợ hãi kêu ra tiếng, Tiêu Kỳ Xuyên liền cúi đầu hôn lên môi cô, nuốt hết tiếng kêu của cô vào miêng. Đầu lưỡi ấm áp của cậu thuận thế len vào miêng Từ Sở, thăm dò bên trong miệng cô, cưỡng bách chiếc lưỡi mềm mại rồi cùng nó chơi đùa.

Từ Sở cơ hồ thở không nỗi, thân thể mẫn cảm run rẩy lên, bên dưới thì bị Tiêu Kỳ Quan dùng hai ngón tay đưa vào, cô cảm giác được bụng nhỏ nảy lên tê dại mãnh liệt.

Từ Sở nức nở, Tiêu Kỳ Xuyên hôn môi cô một lúc lâu mới buông ra, cũng buông tha cho hai luồng vυ' được vuốt ve nãy giờ. Cậu đứng thẳng người lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn Từ Sở, đôi mắt sâu đang ẩn chứa du͙© vọиɠ đáng sợ, phảng phất muốn đem cả người cô nuốt vào.

Tiêu Kỳ Xuyên buông ra, Từ Sở càng rõ ràng cảm nhận được hạ thể nguy hiểm, Tiêu Kỳ Quan ở nơi riêng tư động tác thọc vào rút ra ngày một nhanh hơn. Từ Sở cảm nhận được cảm giác không tên đánh sâu vào chính mình, thân thể cô bắt đầu run rẩy, lý trí dẫn dẫn rút cạn, nơi riêng tư theo động tác của Tiêu Kỳ Quan càng ngày càng chảy ra nhiều nước.

Bụng nhỏ truyền đến cảm giác muốn tiểu, Từ Sở khóc ròng ách giọng nói: “ Đừng lộng… Tôi chịu không nổi”.

Từ Sở không biết biết giọng nói của cô khi đắm chìm vào du͙© vọиɠ có bao nhiêu dâʍ đãиɠ , Tiêu Kỳ Xuyên không khống chế được tiếp tục cúi đầu hôn lấy đôi môi mỏng của cô, còn ánh mắt Tiêu Kỳ Quan tối sầm lại, đem ngón tay thứ ba chen vào, ngón cái thì chèn ép âm đế phía trên.

Môi lưỡi Từ Sở bị cuốn lấy, tiếng kêu sợ hãi đều bị Tiêu Kỳ Xuyên nuốt vào, nơi tư mật bởi vì Tiêu Kỳ Quan mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đưa cô đến lần cao trào đầu tiên trong đời, sau khi kết thúc cả người cô tựa hồ không còn sức lực nằm trên giường,

Chất lỏng trong suốt phun đến trên người Tiêu Kỳ Quan làm cậu ngạc nhiên rủt ngón tay ra, lúc này Tiêu Kỳ Xuyên lần nữa nhả ra đôi môi của Từ Sở, nhìn cô phun ra mà sửng sốt. Phải biết rằng trước đây bọn họ dùng mê hương trong phòng cô, mỗi buổi tối trêu đùa thân thể Từ Sở, gia tăng độ mẫn cảm để cô có thể tiếp thu được hai người, nhưng cũng chưa từng làm cô sướиɠ đên mức phun nước.

Quả nhiên là lúc thanh tỉnh thì càng thêm nhạy cảm, đôi song sinh không hẹn mà cùng nghĩ đến.

Với Từ Sở mà nói đôi song sinh này thì Tiêu Kỳ Quan là người đứng đắn hơn, mà lúc này cậu lại giờ ngón tay dính lấy nước của mình, vướn đầu lưỡi liếʍ láp từng chút.

“Chị à, chị thấy sự không nhớ rõ bọn tôi sao?”