Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 121

Kiều Tịch nghe xong hai phần quà Bạo Phú nói, đúng là cô có hơi ngạc nhiên, gia tăng tuổi thọ, sống lâu hơn trăm tuổi là chuyện tốt, ước tính không có nhiều người có thể từ chối chuyện tốt như vậy.

Không thể không nói, Kiều Tịch cũng động tâm.

Về phần quà thứ hai có thể tùy ý quay về quá khứ, đối với cô cũng không hấp dẫn, cũng không hữu dụng, dù sao, cô cũng đã trở về nhiều lần, toàn bộ năng lượng đen của Lục Hoặc đã được tiêu trừ.

Kiều Tịch cảm thấy bản thân không cần thiết phải quay lại.

Bạo Phú gấp không chờ nổi: “Chủ nhân, cô lựa chọn được chưa?”

Nó đương nhiên hy vọng chủ nhân của nó có thể sống lâu.

Kiều Tịch cảm thấy bản thân cũng là người thường, “Ừm, tôi nghĩ kĩ rồi.”

Đột nhiên điện thoại cô vang lên, là cuộc gọi video của Lục Hoặc.

Âm thanh của Bạo Phú bị cắt ngang, nó thấy Kiều Tịch kết nối video.

Trên màn hình, tóc mái của Lục Hoặc ướt đẫm, trên người mặc bộ đồ ngủ lụa màu đen, hai cúc ở cổ áo không cài, lộ ra xương quai xanh và cổ thon dài.

Có lẽ anh vừa tắm xong, môi còn đọng nước, con người đen láy cũng ướŧ áŧ, vẻ nam tính mê người.

Trái tim Kiều Tịch không biết cố gắng mà đập loạn xạ, dường như bị móng vuốt cào cào, muốn làm gì đó.

Cô nhìn màn hình sáng ngời, không có cốt khí, dễ dàng bị Lục Hoặc câu dẫn không thể rời mắt, “Sao vậy?”

Giọng nói Lục Hoặc trầm thấp rất dễ nghe, “Ngày mai anh muốn đưa em tới một nơi.”

“Đi đâu?” Kiều Tịch có hơi tò mò.

“Đi bái tế cha mẹ anh, anh muốn họ gặp em.” Đôi mắt Lục Hoặc nhìn cô qua màn hình, “Bọn họ chắc chắn sẽ thích em.”

Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, “Được.”

Cô ít khi nghe thấy Lục Hoặc nhắc tới cha mẹ anh, dù sao thì cả hai người họ cùng chết vào ngày anh sinh ra. Có lẽ trong trí nhớ của Lục Hoặc, cha mẹ với anh mà nói, chỉ là một danh từ.

Những đứa trẻ nhà khác đều được lớn lên dưới tình thương của cha mẹ, mà Lục Hoặc của cô lại tự mình lớn lên, chịu nhiều ủy khuất, còn bị người khác trách cứ khắc cha khắc mẹ.

Chỉ cần nghĩ tới Lục Hoặc còn bé không có cha mẹ che chở, cả ngày ở trong ngôi nhà nhỏ, thân thể gầy gò chỉ có thể ngồi trên xe lăn, còn cố gắng che giấu bí mật về cái đuôi của mình, không phải là quái vật, Kiều Tịch sao có thể không đau lòng cho anh?

“Tịch Tịch, nếu em không muốn đi, chúng ta sẽ không đi.” Lục Hoặc biết chuyện mình tự nhiên đưa ra như vậy, cô có thể chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

“Muốn đi!” Kiều Tịch vội nói: “Em cũng muốn gặp cha mẹ anh, cảm kích bọn họ sinh được người con ưu tú như vậy, cảm tạ họ cho em có cơ hội gặp anh.”

Cô gái nói nhiều lời dễ nghe, dỗ cho Lục Hoặc cười thành tiếng: “Cái miệng lén ăn mật sao?”

Cách điện thoại, da mặt Kiều Tịch cực dày, lông mi chớp chớp, “Không có, anh muốn xác minh một chút không?”

Ánh mắt Lục Hoặc tối sầm, anh cố hết sức giữ mặt mũi, “Không muốn.”

Trên đỉnh đầu, mầm lá con trồi lên đang điên cuồng rung rinh.

Khóe mắt Kiều Tịch cong lên, cá vàng nhỏ của cô đúng là đáng yêu, “Lục Hoặc, em muốn tặng cho anh một phần quà.”

Đầu video bên kia, Lục Hoặc ít đi vài phần ngây ngô, trầm ổn hơn nói: “Tịch Tịch muốn tặng anh quà gì?”

“Đến lúc đó anh sẽ biết.”

Tắt video, âm thanh non nớt của Bạo Phú lại gấp không chờ nổi vang lên, “Chủ nhân, cô nghĩ kỹ chưa?”

Kiều Tịch cười nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi.”

Bạo Phú: “Có phải chọn phần quà đầu tiên hay không?”

Kiều Tịch cầm điện thoại, nhớ tới Lục Hoặc vừa rồi trong điện thoại, đầu óc như được ngâm trong ly chanh mật ong, chua chua ngọt ngọt.

Cô có thể nghĩ cho mình, nhưng Kiều Tịch càng muốn đối tốt với Lục Hoặc hơn, “Tôi lựa chọn phần quà thứ hai.”

Giọng điệu non nớt của Bạo Phú đầy kinh ngạc, nó sốt ruột nhắc nhớ: “Chủ nhân, phần quà thứ hai không tốt bằng phần quà đầu tiên, nhân loại các người không phải mong muốn sống lâu sao?”

“Cậu nói đúng, nhưng tôi muốn chọn phần quà thứ hai. Đối với tôi mà nói, ý nghĩa của phần quà thứ hai hơn món quà thứ nhất, hữu dụng mới là tốt nhất.” Sống lâu trăm tuổi đối với cô là chuyện tốt, nhưng cô hy vọng nhìn thấy Lục Hoặc vui vẻ.

Chàng trai của cô từ nhỏ đến lớn chịu quá nhiều đau khổ, ngay cả khi còn nhỏ, lần đầu tiên ăn kẹo bởi vì Lục Vinh Diệu trêu chọc, ăn kẹo hết hạn.

Ngay cả lần đầu tiên nhận được quà sinh nhật từ cô, cũng bị phá hư.

Anh nhận được quá ít yêu thương.

Kiều Tịch nói với Bạo Phú: “Tôi chọn phần quà thứ hai, tôi muốn tới trước khi Lục Hoặc sinh ra, lúc mẹ anh ấy mang thai anh ấy.”

“Chủ nhân, cô muốn từ bỏ phần quà đầu tiên sao?” Bạo Phú cảm thấy rất đáng tiếc, không hiểu vì sao chủ nhân lại từ bỏ món quà ai cũng mơ ước.

“Ừm.”

Bạo Phú lo lắng nhắc nhở Kiều Tịch: “Chủ nhân, hệ thống chỉ có một cơ hội nhận quà, một khi đã chọn thì không thể đổi ý.”

Kiều Tịch mất kiên nhẫn, “Cậu học cách nói dong dài từ khi nào vậy? Cậu yên tâm, tôi sẽ không đổi ý, cũng sẽ không hối hận.” Cô hy vọng cá vàng nhỏ của cô vui vẻ.

Bạo Phú không còn cách nào, chỉ có thể nghe theo quyết định của Kiều Tịch.

Trong nháy mắt, Kiều Tịch phát hiện cảnh vật trước mắt cô thay đổi, cô đang ở một nơi khác.

Bên kia, Bạo Phú quên nói với Kiều Tịch, lần quay lại này khác với những lần trước, trước đây cần rút một rương nhỏ đổi lấy đạo cụ hoàn thành nhiệm vụ, mà lần này, là tặng quà cho cô, cô không có cách nào thay đổi quá khứ.

Kiều Tịch còn mặc váy ngủ bông sau khi tắm xong, trên chân mang đôi dép lê hồng nhạt, trong tay cầm điện thoại, căn bản chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Cảnh tượng trước mắt có hơi quen thuộc, Kiều Tịch nghiêm túc nhớ lại, chợt nhận ra nơi cô đang ở là hoa viên Lục gia.

Lúc này, có hai người đàn ông đi tới, trong đó người đàn ông đi trước khí thế rất mạnh.

Kiều Tịch nhìn gương mặt đối phương, ngũ quan hơi quen, cô kinh ngạc.

Giây tiếp theo, Kiều Tịch nghe thấy người đàn ông phía sau nói với người đàn ông đó: “Lục tổng, AsiaInfo đã được chúng ta thu mua, công việc tiếp theo cũng đang được theo dõi.”

Người đàn ông đi trước nghiêm nghị nói: “Cậu quay lại lập bảng cơ cấu nhân sự, họ là nhân viên ban đầu của AsiaInfo, còn có người đi cửa sau, cho dù lúc trước ở vị trí nào, cấp dưới của tôi, không nuôi người không có năng lực.”

“Vâng, Lục tổng.”

“Cậu trở về đi.” Người đàn ông sải bước thật nhanh.

“Lục tổng, tôi còn chưa chúc mừng phu nhân có tin vui.” Trợ lý đẩy kính, cười nói.

Lông mày nghiêm nghị của người đàn ông dãn ra, giữa mày vui vẻ, “Ừm.”

Kiều Tịch nhìn người đàn ông cao lớn đi qua cô, cô mới hoàn hồn, đây là cha của Lục Hoặc! Trưởng tử Lục gia, Lục Ngộ Thâm!

Thật sự nhìn thấy cha của Lục Hoặc, Kiều Tịch vẫn còn bàng hoàng sửng sốt.

Thì ra, Lục Hoặc lớn lên giống cha anh.

Kiều Tịch chạy theo.

Lục lão gia tử ngồi trong phòng khách, bây giờ ông ta trẻ hơn gần hai mươi tuổi, tóc vẫn còn đen, chỉ có một vài sợi trắng, cả người phần chấn, giọng nói vang dội.

Nhìn thấy trưởng tử trở về, sắc mặt lão gia tử rõ ràng là vui vẻ, ông ta hỏi trưởng tử chuyện về tập đoàn.

Lục Ngộ Thâm nói với ông ta vài câu, sau đó nói: “Con về phòng gặp cô ấy trước.”

Lục lão gia tử biết con dâu trưởng mang thai, ông ta mừng rỡ: “Đi đi, kêu người chăm sóc nó cho tốt.”

Lục Ngộ Thâm bước nhanh lên lầu, Kiều Tịch thấy ông mở cửa, qua khe cửa mở ra, cô nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên sofa.

Đối phương rất xinh đẹp, vẻ đẹp không hề phản cảm, mà khiến người ta không nhịn được sinh ra hảo cảm.

Kiều Tịch chớp mắt, trước mặt chính là mẹ của Lục Hoặc, Thi Uyển Uyển.

Khó trách Lục Hoặc lại đẹp trai như vậy, hóa ra anh được thừa hưởng gen tốt của cha mẹ.

Lục Ngộ Thâm đóng cửa lại, ông đi tới bên người vợ, ngồi xổm trước mặt bà, vẻ mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng như gió xuân, “Uyển Uyển, thân thể em hôm nay thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”

“Không có.” Thi Uyển Uyển cười duyên dáng “Anh yên tâm, em khó chịu sẽ nói với anh.”

Lục Ngộ Thâm nghiêng người về phía trước, tay ông nhẹ nhàng dán lên bụng bà, “Tiểu gia hỏa, con ở trong bụng mẹ, ngoan một chút, đừng để mẹ khó chịu.”

Thi Uyển Uyển bị chọc cười, “Vừa mới được ba tháng, sao có thể nghe hiểu lời của anh?”

“Anh sẽ nói chuyện nhiều hơn với con, về sau tự nhiên sẽ nghe hiểu, con của chúng ta, tự nhiên là thông minh nhất.”

Kiều Tịch không thể không ghi lại một màn trước mắt, nghe thấy cha Lục Hoặc nói, cô cong mắt, Lục Hoặc đúng là rất thông minh.

Thời gian tiếp theo, Kiều Tịch vẫn luôn ở Lục gia, hầu như đều ghi lại cha mẹ Lục Hoặc, đương nhiên, thời gian riêng tư của họ, Kiều Tịch sẽ chú trọng riêng tư, tự động né tránh.

Cô chỉ muốn ghi lại tình yêu của họ với Lục Hoặc.

Lục Ngộ Thâm đi làm, Thi Uyển Uyển ở trong phòng may áo sơ mi cho con, tay bà rất khéo, bộ quần áo thêu hoa văn đáng yêu, Kiều Tịch cảm thấy, Lục Hoặc thêu giỏi như vậy, chắc chắn là được thừa hưởng từ mẹ anh.

Thi Uyển Uyển ngồi thấy mệt, bà sẽ đi ra ngoài ban công.

Lục Ngộ Thâm yêu thương Thi Uyển Uyển, để cho người trồng hoa đỗ quyên bà yêu thích ở ngoài ban công.

Thi Uyển Uyển đứng trước ban công, nhìn thấy Lục Ngộ Thâm tan tầm trở về, tay bà nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, “Bảo bảo, cha con đã về rồi.”

Dưới hoàng hôn, trong máy quay của Kiều Tịch, cả người Thi Uyển Uyển tản ra tình mẫu tử dịu dàng.

Cô biết, Thi Uyển Uyển mong chờ đứa con chào đời.

Lục Hoặc không phải không được yêu thương, cha mẹ anh rất yêu anh.

Thời gian trôi qua, bụng Thi Uyển Uyển ngày một lớn hơn, mỗi ngày bà đều nói chuyện với đứa con trong bụng, vô cùng kiên nhẫn.

Bà và Lục Ngộ Thâm trong thời gian rảnh sẽ đi dạo trung tâm thương mại, tự mình lựa chọn quần áo, đồ dùng, giường nhỏ, còn có đồ chơi, họ lựa chọn rất nhiều đồ màu hồng.

Kiều Tịch thấy họ trước màn hình giơ lên cái váy hồng nhạt, tay cầm điện thoại của cô run run, Lục Hoặc chắc chắn không thể tưởng tượng được, cha mẹ anh vẫn luôn cho rằng anh là con gái.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Lục Ngộ Thâm không hay đưa Thi Uyển Uyển ra ngoài, nhưng ông ấy mỗi ngày sẽ đưa bà đi dạo trong hoa viên.

Mỗi tối, ông ấy sẽ giúp Thi Uyển Uyển rửa chân, xoa bóp chân, còn có dán vào bụng bà, nói chuyện với em bé trong bụng.

“Uyển Uyển, bảo bảo lại động, con hiểu những gì anh nói.” Lục Ngộ Thâm cười không giống tổng tài trong công ty chút nào, ngược lại có hơi ngốc nghếch.

Thi Uyển Uyển cảm nhận được đứa nhỏ lại đá bụng bà, bà vui vẻ, “Đúng vậy, con nghe hiểu anh nói.”

Lục Ngộ Thâm cúi đầu hôn bụng Thi Uyển Uyển, ông ấy trầm giọng nói: “Bảo bảo, cha mẹ đều yêu con.”

Kiều Tịch nhìn hai người trên màn hình, đôi mắt dần trở nên ướŧ áŧ.

Cô muốn cho Lục Hoặc biết, anh được cha mẹ yêu chiều, mang theo tất cả sự kỳ vọng của họ, cha mẹ anh thực sự rất yêu thương anh.