Buông Vai Ác Kia Ra Để Ta Tới

Chương 34

Một tòa nhà hình tháp trong trấn, trên nóc tòa nhà có hai thân ảnh kỳ quái.

“Lại có người tới, một đợt lại một đợt, thật là tham lam tới ghê tởm.” Người nói chuyện là một thanh niên.

Đứng bên cạnh là một con con chim khổng lồ, lại có khuôn mặt của thiếu nữ thanh thuần cả người được lông vũ màu đen che kín, phẩy phẩy lông cánh, mở miệng phát ra âm thanh thanh thúy non nớt

“Có một người, khiến tôi để ý.” Đôi mắt lạnh của thiếu nữ dần dần biến hóa, toàn bộ đồng tử chuyển thành màu đỏ sậm quỷ dị, “Nguyên lai là hắn, là người sở hữu huyết Thánh.”

“Diệp Bùi Thiên? Hắn như thế nào lại đến nơi này. Bất quá cũng tốt, nếu là hắn, hẳn biết rõ chúng ta đã trãi qua thống khổ thế nào, chúng ta lại nhiều một vị đồng minh cường đại” Thanh âm thanh niên nhẹ nhàng, tóc bị gió đêm phất động.

Sở Thiên Tầm cùng đoàn người dẫm lên vũng nước, đi qua cái cổng vặn vẹo. Bên trong lưu lại không ít kiến trúc thời hoàng kim, màu xanh của rêu leo lên tận mái hiên, mang theo một loại hơi thở tối tăm.

Một khối thi thể, bị treo ngược ở cửa thành. Thi thể đã hoàn toàn biến hóa, đen nhánh mà khô gầy, móng vuốt sắc bén gắt gao ôm bả vai chính mình, gương mặt kia thoạt nhìn giống mặt nhân loại, thống khổ mà cau mày.

Sau lưng là một đôi cánh dơi, nỗ lực bao bọc lấy nửa người, một cái bị bẻ gãy gục xuống sau người.

Một đường đi vào thôn, thi thể ma vật khô khoắt bị treo rất nhiều. Đem đến cảm giác không thoải mái.

Trên đường phố không có bóng dáng người đi đường, ngẫu nhiên có một hai tờ giấy bị gió thổi bay qua,cửa sổ bị gió thổi phát ra tiếng lạch cạch. Nhìn phía rừng rậm thỉnh thoảng thấy mấy cái nhà, lóe lên ánh sáng trong đêm tối.

Nơi này là một tòa thành bị bỏ hoang, không có chút dấu tích của sự sống.

Đế giày dẫm lên vũng nước, tiếng nước bắn lên trong đường phố yên tĩnh, đặc biệt rõ ràng.

Trong ngõ nhỏ tối tăm, một nam nhân quần áo tả tơi, thần sắc dại ra, râu tóc lôi thôi, cả người bẩn thỉu, là một kẻ lưu lạc không rõ thần trí, trong tay kéo nửa cái thi thể ma vật, vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Hình như là người điên, có cần hỏi thăm hắn một chút không?” Đội viên trong nhóm Khổng Hạo Ba mở miệng hỏi,

Kẻ lưu lạc ngẩng đầu thấy mọi người, dại ra một lát, đột nhiên điên cuồng phóng tới, hướng về phía mọi người

“Là các ngươi, chính là các ngươi, đem con trả lại cho ta!”

Khổng Hạo Ba vọt tới đánh ngất xỉu kẻ lưu lạc, đá hắn ta qua một bên, gắt gao nhăn mày.

“Nơi này còn có không ít cư dân, chúng ta đến mấy nhà sáng đèn, hỏi tình huống một chút.” Lưu Hòa Chính nói.

Chủ nhà nghe nói bọn họ từ bên ngoài đến, thậm chí cửa sổ cũng không mở, từ trong nhà nói,

“Viện nghiên cứu Thần Ái ở hướng đông, các người tự đi tìm đáp án các ngươi muốn đi, không cần đến quấy rầy chúng tôi, đi đi.”

Bên cạnh mấy dãy nhà có lều tranh lụp sụp, bên trong có một con ma vật bị khóa xích sắt ở cổ, thân thể cao lớn cuộn tròn ngồi xổm trong một góc.

Thấy người lạ tới gần, ma vật giơ cánh tay lên, che mặt, lộ ra biểu tình kinh hoàng

Một phụ nữ trung niên mở cửa phòng đi ra, không kiên nhẫn mà phất phất cái chổi trong tay, “Tránh ra, tránh ra, người từ nơi khác tới. Đừng tới quấy rầy chúng tôi.”

Phía sau có một người bưng đồ ăn ra, đặt trước mặt ma vật, là bã đậu, không phải ma vật nào cũng cần ăn máu thịt người. Ma vật bưng lên chậu đồ ăn nóng hầm hập, mồm to nuốt xuống.

Người phụ nữ nhìn con ma vật ăn cơm một lúc lâu, thở dài, xoay người về phòng.

Các đội viên Sáng Thế nhìn thoáng qua, chậm rãi lui về phía sau vài bước.

“Theo như chúng tôi được biết, Thần Ái thông qua phương thức nào đó, tạo ra lượng ma vật còn ý thức con người.” Lưu Hòa Chính nói, “ý đồ của Thần Ái là lợi dụng lượng lớn nửa người nửa quái ở trên chiến trường chiếm vị thế thượng phong. Muốn vực dậy một lần nữa, chúng ta thấy khuyển người, chính là từ nghiên cứu này mà ra.”

“Đương nhiên, ở trong cái thôn này, đại bộ phận đều những nghiên cứu thất bại không có giá trị lợi dụng. ”

Ma vật ngồi xổm trong góc, bê chậu đồ ăn, đề phòng nhìn về hướng đám người đứng kia.

Sắc trời đã thập phần tối tăm, không thích để đến căn cứ phía đông tra xét.

Sở Thiên Tầm, Diệp Bùi Thiên cùng đám người Khổng Hạo Ba cáo biệt, từng người ở trong thôn tìm chỗ không người đặt chân.

“Thật lạnh” Sở Thiên Tầm ngồi xổm bên đống lửa, xoa xoa tay, “Có phải sắp tới mùa đông rồi không.”

Mùa đông ở đây cực kì ngắn ngủi, mà hiện giờ, hè qua đông đến, bốn mùa không rõ.

Trên bầu trời bay xuống vài bông tuyết tinh tế, Sở Thiên Tầm duỗi tay tiếp được, chuyển tới trước mặt Diệp Bùi Thiên nhìn bông tuyết hòa tan, “Tuyết bắt đầu rơi rồi.”

Diệp Bùi Thiên nhìn cô một cái, không có nói gì, cúi đầu thêm củi vào đống lửa. Sở Thiên Tầm đem mặt duỗi tới trước mặt Diệp Bùi Thiên, nhìn kỹ gương mặt bị cái mặt nạ bị che hơn phân nửa.

Trên thực tế, từ khi đi vào thôn Tiểu Chu, nhìn thấy cảnh tượng dọc đường đi, Sở Thiên Tầm trong lòng liền có chút áp lực, cô không khỏi lo lắng những thứ đó tái hiện lại trong lòng Diệp Bùi Thiên.

Thôn Tiểu Chu ba mặt núi vây quanh, dân cư thưa thớt, thảm thực vật rậm rạp,món ăn hoang dã dễ dàng thu thập. Một hồi mưa lất phất qua, liền có thể thấy các loại nấm, bất quá là tìm tòi một chút, có không ít nguyên liệu nấu ăn, Sở Thiên Tầm thậm chí còn tìm thấy mấy cây tùng nhung.

Diệp Bùi Thiên duỗi tay múc một chén canh, để trong tay Sở Thiên Tầm. Sở Thiên Tầm uống một ngụm, tư vị tươi ngon, theo yết hầu một đường lăn xuống, toàn thân thoải mái.

Đôi tay cầm lấy bát canh ấm nóng, cùng Diệp Bùi Thiên sóng vai ngồi, nhìn lên trời ngẫu nhiên bay xuống vài bông tuyết, từng ngụm uống canh nồng đậm.

Diệp Bùi Thiên đem tùng nhung trong chén gắp ra, để vào trong chén Sở Thiên Tầm. Sở Thiên Tầm liền nhịn không được đánh giá người nam nhân trước mắt này.

Hắn thật sự rất tốt, lớn lên xinh đẹp, trù nghệ lại tốt, còn săn sóc ôn nhu như vậy. Nhưng rất dễ thẹn thùng, vành tai đỏ bừng, vừa muốn lảng tránh lại âm thầm vui mừng, đáng thương lại đáng yêu, không nhịn được muốn khi dễ một chút.

Sở Thiên Tầm nhận thấy được ý định của mình, thật sự thích hắn, rất muốn cùng hắn ở bên nhau.

Ngón tay trắng thon dài của Diệp Bùi Thiên kết thành cái chén, uống một ngụm, từ trong miệng thở ra một chút sương màu trắng. Hắn tựa hồ đã nhận ra Sở Thiên Tầm nhìn mình chăm chú, đôi môi mỏng dưới mặt nạ màu bạc liền mấp máy, hầu kết lăn lộn một chút, sống lưng hơi hơi thẳng.

Sở Thiên Tầm liền buông chén xuống, xáp thân thể đến gần, rồi cầm bàn tay Diệp Bùi Thiên, đặt trong lòng bàn tay mình nhẹ nhàng vuốt ve.

“Bùi Thiên,” cô ngẩng lên đầu, nhìn gương mặt Diệp Bùi Thiên “Em thực thích anh,vẫn luôn muốn cùng anh ở bên nhau, mỗi ngày đều ăn cơm anh làm”

Diệp Bùi Thiên quay đầu lại, gương mặt đeo mặt nạ bình tĩnh đối diện với tầm mắt nóng bỏng của Sở Thiên Tầm, đôi môi khép mở một chút, cuối cùng khô khốc lại gian nan mà nói hai chữ,

“Thật…… Sao?”

Sở Thiên Tầm vuốt ve bàn tay Diệp Bùi Thiên, giơ bàn tay lạnh lẽo lên nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay,

“Đương nhiên, có khi nào em gạt anh chưa.”

Cô bị một cái ôm kéo vào trong lòng ngực, cái ôm rất dùng sức , cơ bắp căng chặt lại tựa hồ như đang khắc chế cái gì.

“Nguyên lai tất cả đều là sự thật, đều chân thật.”

Bàn tay to rộng nâng mặt Sở Thiên Tầm lên, nhìn hồi lâu, mới thật cẩn thận mà rơi xuống một cái hôn, cái hôn trúc trắc như vậy lại cực kì nóng.

Hắn cô độc đã lâu, chợt gặp được tình yêu, liều mạng mà hấp thu độ ấm ấy.

Sở Thiên Tầm vươn tay vòng quanh cổ, ngón tay xuyên qua đầu tóc mềm mại, trấn an cảm xúc kích động của hắn.

Cô đáp lại sự nhiệt tình của hắn, một chút rồi một chút hôn đến mặt đỏ tai hồng, giam cầm hắn trên thân cây phía sau, không cho hắn lùi bước, để hắn chìm vào vực sâu ngọt ngào.

Bông tuyết trắng tinh yên tĩnh từ bầu trời đêm bay xuống, lọt vào thế giới bị ma vật hoành hành, ngừng ở ngọn cây, rơi xuống tàng cây có đôi tình nhân ôm hôn nhau.

-----

Đợt này mình đang chạy nước rút làm bài khóa luận tốt nghiệp nên thời gian đăng bài chậm hơn trước

Nếu các bạn có thấy bản edit còn thiếu sót thì cmt mình nha, thời gian có hạn nên mình mới beta có 1 lần, không biết ổn chưa nữa :((((

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện ạ