“Cô yên tâm, tôi rất khoan dung với huyết mạch của nhà Nam Cung.”
Bác sĩ Nam Cung Hàn mỉm cười đáp lại Thẩm Mặc, anh ta bỗng chốc thu lại ý đồ muốn dày vò thằng bé. Nếu muốn bắt nạt một đứa trẻ như Thẩm Tu, nhiều nhất là có thể thêm một vị thuốc đắng vào trong thuốc bắc, bác sĩ Nam Cung sờ mùi, lại một lần nữa khẳng định Thẩm Mặc không phải là người dễ chọc. “Chừng nào Thẩm Tu vẫn là huyết mạch của nhà Nam Cung, tôi sẽ không ra tay với thằng bé.”
Sau khi đã xác định cẩn thận tính thật giả trong lời nói của bác sĩ Nam Cung, Thẩm Mặc mới có thể yên tâm rời mắt đi chỗ khác.
Nhưng chỉ cần đến khi bác sĩ Nam Cung khám bệnh cho Thẩm Tu, Thẩm Mặc vẫn nhìn chằm chằm vào những động tác của bác sĩ Nam Cung, vì sợ nếu không chú ý thì sẽ bị anh ta giở trò. Dù gì khi một bác sĩ muốn làm mọi thứ tồi tệ hơn thì muốn đề phòng cũng khó, chẳng bao giờ biết được anh ta sẽ dùng phương thức gì và ra tay vào lúc nào.
Bác sĩ Nam Cung vốn chỉ muốn nói đùa nhưng giờ lại thành ra tự lấy đá đập vào chân mình, thực sự muốn đình công.
Vỗ vai động viên bác sĩ Nam Cung, bây giờ Nam Cung Hàn có thể hiểu được cảm giác của Thẩm Mặc, bởi vì chuyện của Vương Kiều Kiều và trợ lý Trần, Thẩm Mặc đã trở thành như con chim sợ cành cong, chỉ cần Thẩm Tu có một chút biến động nhỏ là khiến cho tinh thần của Thẩm Mặc vô cùng căng thẳng. Nam Cung Hàn chỉ có thể tự kiểm điểm lại bản thân, hoàn toàn không có cách nào với Thẩm Mặc.
Dáng vẻ vừa lo vừa sợ của Thẩm Mặc khiến Nam Cung Hàn càng thêm tự trách bản thân, anh cũng không có tâm trạng dỗ dành Thẩm Tu.
Gạt Thẩm Mặc sang một bên, Nam Cung Hàn nghiêm nghị nói: “Mặc Mặc, anh có chuyện cần bàn với em.”
“Nhưng…” Thẩm Mặc không yên tâm nhìn bác sĩ Nam Cung và Thẩm Tu, ác ý mà bác sĩ Nam Cung vừa để lộ ra khiến cô cảm thấy lo lắng không thôi, Thẩm Tu xảy ra chuyện trước mặt cô một lần đã thách thức giới hạn của cô rồi, cô không thể lại giương mắt nhìn Thẩm Tu xảy ra chuyện lần nữa.
Nam Cung Hàn đỡ lấy bờ vai của Thẩm Mặc, tựa vào trán Thẩm Mặc hứa rằng: “Hãy tin anh, Mặc Mặc, bác sĩ Nam Cung sẽ không làm hại thằng nhỏ đâu.: Mặc dù là một người đàn ông mặc đồ phụ nữ nhưng bác sĩ Nam Cung yêu trẻ con hơn bất cứ ai khác, con gái ruột của anh ta sợ anh ta đến mức không dám đến gần. Nghĩ đến những chuyện xấu trong quá khứ của bác sĩ Nam Cung, Nam Cung Hàn không thể không nhìn bác sĩ Nam Cung một cách cảnh cáo.
Bác sĩ Nam Cung nhún vai, thực sự không thể trách anh ta được.
“Mặc Mặc, nếu lần này thằng nhỏ xảy ra chuyện gì, anh sẽ lấy mạng của anh ra trả cho em.” Lời đảm bảo lần này của Nam Cung Hàn mang sức nặng, ngay cả bản thân anh cũng có chút ghen với vị trí của Thẩm Tu trong lòng Thẩm Mặc, nhưng nghĩ đến việc Thẩm Tu sau này sẽ đổi tên thành Nam Cung Tu, Nam Cung Hàn chợt thấy nhẹ lòng. Chờ đã, Nam Cung Tu? Nam Cung Hàn nhận ra mình hình như đã bỏ sót điều gì đó.
Với sự đảm bảo của Nam Cung Hàn, Thẩm Mặc vẫn chưa yên tâm, cô vẫn nhìn chằm chằm vào bác sĩ Nam Cung và nhất định phải chính mồm bác sĩ Nam Cung bảo đảm thì mới được.
Tất cả đều liên quan đến tính mạng của chủ nhân tương lai của gia đình Nam Cung, bác sĩ Nam Cung thu lại dáng vẻ bỡn cợt của mình: "Cô yên tâm, Thẩm Mặc, tôi bảo đảm là cô sẽ nhìn thấy một Thẩm Tu nguyên vẹn vui vẻ hoạt bát." Bác sĩ Nam Cung cả đời này đều không quên được ân tình của ông Nam Cung, vì vậy anh ta sẽ không lấy tính mạng cháu của ông Nam Cung ra làm trò đùa.
“Anh thề đi.” Thẩm Mặc nhìn bác sĩ Nam Cung chằm chằm.
Khẽ thở dài, bác sĩ Nam Cung nghiêm mặt nói: "Tôi xin thề sẽ trả cho cô một Thẩm Tu hoàn chỉnh và hoạt bát."
Trái tim hoảng loạn của Thẩm Mặc bây giờ mới có chút bình ổn lại.
Nhìn thấy vậy, Nam Cung Hàn lập tức nắm lấy cơ hội đề nghị nói chuyện riêng với Thẩm Mặc: "Mặc Mặc, anh có chuyện cần bàn riêng với em, ở đây giao cho bác sĩ Nam Cung lo."
Một lần nữa không yên tâm mà nhìn bác sĩ Nam Cung, Thẩm Mặc gật đầu, đúng lúc cô cũng có chuyện muốn nói với Nam Cung Hàn.
Bị Thẩm Mặc nhìn chằm chằm lại bị Nam Cung Hàn liếc, bác sĩ Nam Cung dở khóc dở cười.
Sau khi Nam Cung Hàn và Thẩm Mặc rời đi, bác sĩ Nam Cung ngay lập tức gửi kết quả giám định quan hệ cha con của Thẩm Tu và Nam Cung Hàn cho ông Nam Cung. Mặc dù Nam Cung Hàn là người thừa kế của gia tộc Nam Cung, nhưng ông Nam Cung mới là chủ nhân của nhà Nam Cung, bác sĩ Nam Cung sẽ không bao giờ quên điều này, chỉ cần ông Nam Cung căn dặn rằng không muốn nhìn thấy sự tồn tại của Thẩm Tu, thì bác sĩ Nam Cung sẽ nghe lệnh mà hành động.
Lời thề mà Thẩm Mặc yêu cầu thật nực cười, nhưng bác sĩ Nam Cung lại không cười được, anh ta lại nhớ con gái mình rồi.
Nam Cung Hàn nói thẳng mục đích của mình với Thẩm Mặc: "Mặc Mặc, anh muốn đưa em và thằng nhỏ chuyển đến biệt thự của anh. Thằng nhỏ bây giờ ở ngoài đã không còn an toàn nữa. Biệt thự của anh có vệ sĩ của Nam Cung canh gác là an toàn nhất.” Ngay cả ông Nam Cung cũng cần phải thông qua sự kiểm tra của vệ sĩ và sự đồng ý của Nam Cung Hàn mới được vào biệt thự hai tầng bảo vệ này.
“Anh không phải là mối đe dọa lớn nhất đối với thằng bé sao?” Thẩm Mặc cười lạnh lùng hỏi.
Cô sẽ không bao giờ quên được câu nói của Nam Cung Hàn về việc đưa Thẩm Tu đến nhà họ Trần. Nam Cung Hàn dựa vào cái gì mà lại tùy ý sắp xếp cốt nhục trên người của cô. Dựa vào cái gì: "Anh cho rằng thằng nhỏ và anh có quan hệ huyết thống thì anh muốn làm gì thì làm sao? Em nói cho anh biết, Nam Cung Hàn, chỉ cần một ngày em vẫn còn sống, anh đừng hòng mà động vào một cọng lông tơ của thằng nhỏ."
"Mặc Mặc, anh biết mình đã sai, là anh hồ đồ, đã tùy ý quyết định mà không làm rõ sự việc." Nam Cung Hàn ngay lập tức nhận sai, anh sẽ tìm cách giải quyết chuyện của nhà họ Trần, ngay cả khi anh đắc tội ông cụ Trần thì cũng không có gì đáng tiếc. Nam Cung Hàn tự trách mình nhưng không ngờ rằng khi bác sĩ Nam Cung gửi kết quả giám định quan hệ cha con cho ông Nam Cung thì ông Nam Cung đã giúp anh giải quyết.
Đôi mắt hoen đỏ của Thẩm Mặc nhìn Nam Cung Hàn, không lên tiếng.
“Mặc Mặc, anh biết em còn đang giận anh, cũng không muốn tha thứ cho anh, nhưng Mặc Mặc, mỗi câu, mỗi chữ anh nói lúc này đây đều là xuất phát từ trái tim, anh muốn tốt với em và con.” Là quả đắng mà mình tự gieo, nói điều gì cũng phải nuốt nước mắt vào trong, Nam Cung Hàn thật muốn moi tim mình ra để chứng tỏ cho Thẩm Mặc thấy.
"Anh..." Thẩm Mặc định phản bác nhưng bị Nam Cung Hàn cắt ngang.
“Mặc Mặc, nghe anh nói trước, được không?” Nam Cung Hàn nhìn Thẩm Mặc đầy khẩn cầu.
Thẩm Mặc không nhẫn tâm từ chối: "Vậy anh nói đi.” Nam Cung Hàn luôn như vậy, dễ dàng khiến cô ấy mềm lòng.
“Trước kia, mối quan hệ cha con giữa anh và thằng nhỏ chưa được làm rõ ràng thì thằng nhỏ vẫn an toàn.” Nam Cung Hàn đau khổ nói ra sự lo lắng của mình: "Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, nhà họ Trần đã để mắt đến thằng nhỏ, nhưng Trần Bách Băng cũng không tạo nên nguy hiểm gì tại nhà họ Trần mà mối đe dọa lớn nhất của nhà họ Trần chính là Quý Mạn, em hiểu mà, Mặc Mặc."
Nam Cung Hàn không muốn nhắc đến cái người tên Quý Mạn này chút nào.
Nếu Quý Mạn là con trai, rồi trở thành người thừa kế của nhà họ Quý thì chắc chắn sẽ là người có dã tâm, nhưng Quý Mạn lại là một cô gái, không đòi hỏi được gì, những thủ đoạn của cô ta khiến Nam Cung Hàn phải rùng mình. Tình yêu của Quý Mạn đã trở thành một gánh nặng cho Nam Cung Hàn, anh không hề muốn Thẩm Tu đối mặt với những thủ đoạn của Quý Mạn, mà chuyện của Vương Kiều Kiều, Nam Cung Hàn sẽ nghĩ cách xử lý ổn thỏa.
"Mặc Mặc, anh muốn em và con dọn về biệt thự chính là không muốn em và con đối mặt với Quý Mạn. Năm năm trước em muốn nắm chặt tay anh, lần này hãy đổi là anh sẽ nắm chặt tay em và con, anh sẽ che mưa chắn gió cho hai mẹ con em." Tình cảm sâu đậm của Nam Cung Hàn làm xáo trộn tâm trí của Thẩm Mặc, nhưng đáng tiếc đã quá muộn rồi.
Thẩm Mặc che mặt, không muốn để lộ nỗi buồn trong ánh mắt.