“Chị của tôi, nếu như tôi không muốn chị đối xử với tôi như một em trai thì sao?” Thiếu niên Long tộc tiến đến gần bên tai cô thầm giọng nỉ non, có chút si mê nói.
Vân Hi không thích Hoắc Lôi Tư như vậy, ngoại trừ việc cô chỉ coi anh là một người em trai khó quản giáo, còn có một nguyên nhân nữa, đó là bởi vì thân thế bi thảm của anh, trước kia anh là nô ɭệ, nên anh có du͙© vọиɠ ngược đãi cực kỳ đáng sợ, anh tra tấn kẻ thù đến mức phải khóc rống cầu xin tha thứ. Nhưng nếu như chỉ như vậy thì cũng không nói, ngoại trừ Vân Hi ra, anh đều không đặt ý tốt của người khác vào trong mắt, nội tâm vặn vẹo, nhiều lần nếu không phải là cô cùng Tạp Nhĩ Khắc Tư toàn lực ngăn cản, thay anh giải quyết hậu họa, thì hậu quả truyền ra quả thực là không tưởng tượng nổi.
Vân Hi đã cố gắng hết sức để anh trở nên tốt hơn, nhưng bản tính khó bỏ, có lẽ anh sẽ không bao giờ thay đổi được, cô quyết định buông tha. Người như vậy, cho dù có đẹp đến mấy, cô cũng không có chút hứng thú nào mà yêu anh được.
“Chị, chị có sợ tôi không?” Hoắc Lôi Tư nghiêng đầu, đôi mắt màu đỏ vàng gợn lên chút hứng thú khi nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Vân Hi, có vẻ đặc biệt hứng phấn, anh bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn của Vân Hi, nắm chặt đến mức làm cô đau: “Có vẻ chị mất đi sức mạnh thật rồi, nếu là trước kia, một cái hất tay này có thể lập tức làm cho tôi gãy xương.”
Dũng giả sở hữu sức mạnh của thần là mạnh nhất. Cho dù trong đội ngũ dũng giả đều có một số tinh anh nhưng không một ai dám trở thành đối thủ của “Mộ Quang dũng giả”, đây là sự thật không cần bàn cãi.
Tuy nhiên, bây giờ thì không phải như vậy nữa rồi. Vân Hi bi ai nhìn bàn tay của mình trong tay Hoắc Lôi Tư.
Anh từng bước tiến về phía người anh yêu, bức cô lui về phía giường đằng sau, đẩy cô ngã ra giường, anh thuận thế hạ người xuống.
Đối với tộc nhân Long tộc đã trưởng thành mà nói, hôm nay Vân Hi mất đi lực lượng của thần, cô phản kháng không nổi, cũng chỉ là con cá nằm trên thớt mặc anh giày vò mà thôi. Rất nhanh quần áo của cô đã bị cởi sạch, bàn tay của Hoắc Lôi Tư hưng phấn du tẩu, bắt đầu vuốt ve thân thể trắng nõn, tái nhợt của cô.
“Buông tôi ra, cậu mau buông tôi ra.” Vân Hi cố gắng tìm lại uy nghiêm của dũng giả ngày xưa, nhưng không có tác dụng, ngược lại Hoắc Lôi Tư còn phát ra tiếng cười khẽ, ngón tay anh xâm nhập vào giữa hai chân Vân Hi, mạnh mẽ tách ra.
“Thật đáng tiếc…A… Chị…Chị.” Anh thở hổn hển, hôn sâu lên người cô. Thiếu niên Long tộc một mắt xanh mị hoặc, một mắt vàng yêu dị, nhưng trong ánh mắt lẫn thanh âm đều mang theo oán giận: “Chị phản kháng không có ý nghĩa gì đâu, chị, chị là của tôi, ha… tôi là người đàn ông đầu tiên của chị…”
“Tôi sẽ vấy bẩn chị.” Giống như một tuyên bố trịnh trọng, cô đã cảm nhận được có một vật nóng bỏng nào đó chạm vào hạ thân mình, cuối cùng cô cũng hiểu được, hôm nay Hoắc Lôi Tư nhất định muốn cô bằng được.
Cho dù có biết, cô cũng không thể nào thay đổi được kết cục, bị ma pháp của anh khống chế, pháp bào rộng lớn rải rác che lấp, Hoắc Lôi Tư rất nhanh được như ý nguyện, nghe được tiếng kêu bi ai động lòng người xen lẫn thống khổ kia, đây chính là cảnh tượng anh vô số đêm ao ước.
“Không…Không…Cậu không thể! Uh!” Anh dễ dàng xâm nhập vào cánh hoa cự tuyệt anh, ở trong thông đạo khô khan vì màn dạo đầu quá ngắn trực tiếp đâm tới nơi sâu nhất.
“Bên trong chị thật mềm, cắn thật chặt.” Anh khó có thể tự kiềm chế mà nghĩ, loại chuyện này, quả thật còn vui vẻ hơn anh tưởng tượng.
Có lẽ càng vui hơn đó là, người ngày xưa không thèm cho anh ánh mắt dư thừa, dũng giả đại nhân vĩnh viễn lấp lánh, nay lại phải khuất phục dưới thân anh.