“Ngoan” thấy thân thể nàng căng chặt, Ngôn Chử thấp giọng nói “Ta chỉ sờ thôi.” Hắn dễ dàng di dời bàn tay ngăn cản của nàng, biết người trước mắt luôn ngượng ngùng xấu hổ, hắn vừa hôn lên gò má nàng, vừa tiếp tục thăm dò vào địa phương bí ẩn kia.
Sau khi bị xoa nắn âʍ ѵậŧ, Lục Tư Âm không thể kiềm chế được tiếng rêи ɾỉ từ trong cổ họng, thời điểm ngón tay chạm tới điểm mẫn cảm phía trên âʍ đa͙σ của nàng, chỉ là một động tác rất nhẹ nhưng phần đùi, eo, bụng của nàng đều bắt đầu run rẩy theo, nàng không nhịn được mà phát ra những tiếng hừ nhẹ từ chóp mũi.
Không có thôi tình dược, thân thể nàng mẫn cảm muốn chết.
Sau khi ý thức được điểm này, nàng đột nhiên sợ hãi, toàn thân căng thẳng xoắn chặt lấy hai ngón tay đang nhét vào âʍ đa͙σ của nàng. Đầu ngón tay thô ráp cùng móng tay hơi dè dặt cọ xát vào âʍ đa͙σ mềm mại của nàng, vừa đau đớn vừa dâng trào kɧoáı ©ảʍ. Tiếng nước dính nhớp dưới thân được che giấu bởi tiếng lăn bánh của xe ngựa, nhưng hơi thở giao hòa của hai người lại nghe thấy rõ ràng.
“Đau không?” Ngôn Chử đỏ mắt nhìn thân dưới dựng đứng của mình, nữ tử nằm trên người thỉnh thoảng nức nở vài tiếng, không biết là đau hay là xấu hổ.
Lục Tư Âm hít hít chóp mũi, lã chã chực khóc gật đầu. Ngôn Chử rút tay mình trở về vuốt ve dươиɠ ѵậŧ hai cái, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt bàn tay thon dài của Lục Tư Âm lên dươиɠ ѵậŧ khổng lồ màu đỏ tím của mình.
Đồ vật nóng bỏng kia khiến Lục Tư Âm run lên, tay lại bị Ngôn Chử nắm chặt không thể rời đi. Ngôn Chử nắm tay nàng hướng dẫn nàng vuốt ve lên xuống trên thân gậy thịt, nàng chạm phải gân xanh bành trướng và du͙© vọиɠ phấn chấn bừng bừng trên đó.
“Nàng giúp bổn vương.” Giọng nói ma mị rơi vào tai nàng.
Mặc dù bàn tay nữ tử có vết chai, nhưng lại không quá thô ráp, mới đầu bởi vì cảm thấy xấu hổ nên động tác vuốt ve của nàng cực chậm, ngược lại tích tụ du͙© vọиɠ vào bên trong. Cơ bắp trên mặt Ngôn Chử căng chặt, hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Mau lên.” Rồi sau đó ngón tay lại dao động qua lại giữa khe thịt của nàng.
Lục Tư Âm khẽ quay mặt đi, cho dù nàng không nhìn thấy Ngôn Chử, nhưng nàng cũng không muốn đối mặt với hắn, nàng cảm thấy đồ vật trong tay càng lúc càng lớn, giữa các ngón tay tinh xảo còn dính một chút chất nhầy chảy ra từ qυყ đầυ, trong quá trình vuốt ve chỉ toàn tiếng nước rỉ rích. Mà động thịt trống rỗng dưới thân đã dính nhớp tới cực hạn rồi, ngón tay của Ngôn Chử chui vào bên trong, xoa nắn ấm đế và phần thịt mềm bên ngoài tới mức đỏ như máu.
Nàng gác một chân lên đùi hắn, một chân khác vì để ngón tay của hắn thuận lợi tiến vào âʍ đa͙σ mà vô thức dẫm trên mặt đất, phô bày ra âʍ ɦộ của mình. Mũi chân nàng co rút, thỉnh thoảng xe ngựa xóc nảy, ngón tay kia đột nhiên tiến sâu vào bên trong âʍ đa͙σ, thân thể mềm nhũn của nàng không có cách nào ngồi yên mà cứ dần trượt xuống, cũng may có Ngôn Chử thường xuyên đỡ được thân thể nàng.
Nàng giống như bước trên mây, rõ ràng đang chao đảo, dưới thân chính là vực sâu vạn trượng, cảm giác thoải mái mềm mại ngắn ngủi khiến nàng đắm chìm trong đó.
Chiếc áo sam treo bên hông đã ướt đẫm mồ hôi, hai bầu ngực tuyết trắng khẽ run. Từ bên trong cổ họng nàng liên tục tràn ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ, Ngôn Chử luôn tiến tới bịt miệng nàng. Nàng rơi vào cảm giác ý loạn tình mê, giống như cánh hoa đào mỏng manh đầu xuân níu giữ bước chân của tất cả người qua đường, không phải là tư thế cao quý khi ăn mặc chỉnh tề, nhưng giờ phút này lại khiến người ta không muốn dời mắt.
Ngôn Chử nhìn xương quai xanh mảnh khảnh trần trụi của nàng, đôi môi phủ lên mạnh mẽ mυ'ŧ vào, để lại trên bề mặt da thịt một vết đỏ nhạt. Trên người nàng tiết ra một lớp mồ hôi mỏng, ở giữa hai bầu ngực mềm mại Ngôn Chử ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên thân thể nữ tử, dưới lòng bàn tay là phần eo bụng săn chắc nhẵn nhụi tinh khiết như ngọc. Trong điều kiện xóc nảy, thân thể mềm mại không tránh khỏi việc dán sát lên người hắn, dù cho nhìn thấy biểu cảm ảo não phẫn hận của nàng thì hắn cũng không ngại. Những giọt sương sớm giữa các ngón tay ở dưới thân đã sớm chuyển động róc rách, thấm ướt đùi hắn, dùng ngón cái ấn vào phần thịt mềm phía trên âʍ ɦộ, kɧoáı ©ảʍ ập đến càng thêm mãnh liệt.
Dưới thân nàng là dòng suối nhỏ đang tuôn trào, dươиɠ ѵậŧ lõα ɭồ trong không khí lại đang ngẩng cao đầu.
Đồ vật khổng lồ trong tay dường như đã đạt đến cực hạn, tiếng thở dốc của Ngôn Chử cũng càng trở nên nặng nề. Lục Tư Âm cảm thấy tay mình sắp không cầm được đồ vật to dài kia nữa rồi, nghĩ tới việc nó từng đấu đá lung tung trong động thịt chặt chẽ của mình, hôm nay nàng suýt nữa lại bị nó phá thân, sắc mặt càng thêm không chịu nổi.
Ngôn Chử dùng ngón tay ấn vào âʍ ѵậŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng phải ngửa cổ ra sau, hắn cắn vành tai nàng, thở dốc nói: “Dung Nương… sau này ta sẽ gọi nàng là Dung Nương, được chứ?”
Vành tai mẫn cảm của nàng bị hơi nóng bao trùm, thời điểm Lục Tư Âm nghe thấy hai chữ “Dung Nương”, thân thể lập tức co rút lại. Cổ họng của hắn kề sát cần cổ nàng, sự run rẩy của dây thanh quản truyền tới tận xương tủy, khiến trái tim nàng thắt lại.
Nàng nói dối Ngôn Chử rằng tên của nàng có một chữ “Dung”. Kỳ thật cũng không phải nói dối, bởi vì mỗi lần nàng lấy thân phận nữ tử ra cửa, Lục Anh sẽ nói nàng là thϊếp thất của Túc Viễn Hầu, tên Dung Nương.