Đôi chân yếu ớt của nàng lại bắt đầu nâng lên muốn giãy giụa, da thịt toàn thân siết chặt, một phần qυყ đầυ của Ngôn Chử mới tiến vào đã bị ép ra ngoài. Nàng thả lỏng thân thể, không muốn hoàn toàn chọc giận nam tử, hắn không có hứng thú bận tâm đến cảm xúc của nàng, đặt đôi chân yếu ớt của nàng lên vai, dươиɠ ѵậŧ to dài màu tím sẫm không màng tất cả mà tiến vào.
Cơn đau xé rách khiến Lục Tư Âm hoảng hốt, nàng duỗi thẳng mu bàn chân, cả người run rẩy. Ngôn Chử vừa nhét qυყ đầυ vào, vách thịt mềm mại hai bên đã mυ'ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ, cảm giác bao vây chặt chẽ không làm cho hắn giảm bớt ham muốn, ngược lại càng tăng thêm, mà nơi sâu thẳm ấm áp kia vẫn đang hấp dẫn qυყ đầυ của hắn.
Mà chóp mũi nhỏ xinh của nữ tử dưới thân khẽ ửng đỏ, khóe mắt mê mang cũng xuất hiện nước mắt, từ bên trong lỗ mũi rầm rì phát ra thanh âm thống khổ, gò má ửng đỏ như quả đào chín đầu mùa.
Ngôn Chử hít sâu một hơi rút dươиɠ ѵậŧ ra, phần qυყ đầυ dính vết máu nhè nhẹ khiến hắn nảy sinh cảm giác mềm lòng. Nhưng lúc trước hắn đã mất kiên nhẫn, hiện tại bụng dưới lại nóng tới mức không chịu nổi.
“Nếu đau, hãy chớp mắt.” Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Lục Tư Âm, khóe mắt của nàng tích càng nhiều nước mắt.
Hắn đỏ mắt đỡ dươиɠ ѵậŧ bóc tách khe thịt, cọ xát một hồi thì cảm giác được sự run rẩy của người dưới thân, hắn lập tức nhét hai phần ba dươиɠ ѵậŧ vào trong khe thịt. Âʍ đa͙σ chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài bị ép phải nghênh đón sự xâm nhập, cảm giác đau đớn và không khoẻ khiến cả người Lục Tư Âm đều khó chịu, toàn thân trên dưới của nàng căng chặt, để lộ ra đường cong uyển chuyển mượt mà của thân thể, nhìn không sót thứ gì, nhưng nàng vẫn chỉ mở to mắt không chịu chớp, nước mắt treo trên lông mi khiến cả người có vẻ nhu nhược đáng thương.
Ngôn Chử thấy nàng như thế ngược lại du͙© vọиɠ càng dâng cao, hắn lập tức đẩy người tiến vào, cảm giác đau đớn hoàn toàn khiến nàng ngửa đầu về phía sau, phần eo vô thức ưỡn ra, vùng bụng bằng phẳng với các cơ bụng săn chắc, đón ý nói hùa với nam tử đang hôn lên thân thể nàng.
Lục Tư Âm duỗi thẳng cánh tay nắm chặt chiếc chăn dưới giường, toàn thân bị phiếm một màu hồng xấu hổ, chỉ có một đôi mắt lóng lánh ánh nước.
Sự dịu dàng hiếm có của nam tử đã cạn kiệt tại đây, hắn thở hổn hển nhướng mày ôm thân thể mềm mại vào trong lòng, hai điểm đỏ trước ngực nàng cọ xát lên cơ thể rắn chắc của hắn, cảm giác tê dại khiến nàng khẽ mở miệng nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Dường như con quái vật trong thân thể đang chậm rãi rút ra, thoáng chốc an tâm, nhưng ham muốn vẫn không thể kìm nén, dáng vẻ yếu ớt của nàng lại khơi dậy du͙© vọиɠ bắt nạt của nam tử trước mặt.
Nàng đang định lấy hơi thì bất ngờ bị xuyên qua.
“Ưm… A…” Cổ họng nàng hao hết sức lực mới phát ra được hai âm thanh như chết lặng này.
Nàng đau tới mức hít vào, đôi tay sờ lung tung tới trước ngực Ngôn Chử như muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng mà ôm cổ hắn, rồi sau đó nàng bắt đầu chớp mắt, những giọt nước mắt từ gò má chảy xuống thế hiện sự bất lực của nàng. Sau một hồi thích ứng với dị vật trong cơ thể, nàng phát hiện nó càng lúc càng lớn, nàng hoảng loạn lắc đầu chớp mắt hy vọng Ngôn Chử có thể buông tha cho nàng. Chỉ là nàng không nhìn thấy, biểu cảm chìm trong mê đắm đó của nàng càng giống như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ánh mắt của nam tử trước mặt trầm xuống, ném tất cả nỗi băn khoăn ra sau đầu.
Thân thể run rẩy khiến nước mắt của nàng đọng lung tung trên mặt, đôi môi của Ngôn Chử lại phủ lên má nàng, hôn đi toàn bộ nước mắt trên mặt nàng, sau đó lại liếʍ chóp mũi ửng đỏ của nàng.
“Hiện tại nói đau, thì đã quá muộn rồi.”
Nàng yếu ớt rướn cần cổ, các cơ bắp co rút vì đau đớn, âʍ đa͙σ xoắn chặt khiến Ngôn Chử hít hà một hơi, hắn vỗ nhẹ lên đùi nàng, đôi tay ấn lên eo nàng, khẽ cắn vành tai của nàng nói: “Thả lỏng chút, nếu không người bị thương chính là nàng.”
Hiển nhiên người dưới thân không nghe vào lời hắn nói, có lẽ nàng cũng không tin, âʍ đa͙σ vẫn không hề thả lỏng. Hắn hơi nhíu mày, từ cửa động thịt đã mở đột nhiên nhét vào một ngón tay, Lục Tư Âm cảm thấy ngón tay kia nghiên cứu và xoay tròn trong âʍ đa͙σ của mình, nàng thở hổn hển phát ra vài tiếng rêи ɾỉ khó chịu từ trong miệng, rồi lại ngậm chặt miệng cảm nhận dòng nước ấm áp tràn ra từ thân dưới, xối lên dươиɠ ѵậŧ của Ngôn Chử.
Giờ phút này thân thể nàng mới thả lỏng, khóe mắt nàng ửng đỏ không biết phản ứng vừa rồi có ý nghĩa gì, nhưng nàng biết sau khi dòng nước đó chảy ra, toàn thân nàng như mất hết sức lực, cảm giác tê dại ngứa ngáy bên trong âʍ đa͙σ lại tái hiện. Mặc dù hiện tại dươиɠ ѵậŧ và ngón tay của Ngôn Chử vẫn còn ở trong thân thể nàng, nàng chịu đựng sự xấu hổ, hai chân bắt đầu kẹp chặt lại cọ xát lẫn nhau, các vách tường thịt xoay tròn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ngôn Chử cũng run lên.
Ngón tay của hắn ra vào nơi cửa động thịt, hắn quệt dâʍ ŧᏂủy̠ bôi lên môi nàng, rồi sau đó hôn môi đẩy mạnh số dâʍ ɖị©ɧ đó vào trong miệng nàng. Nàng liều chết ngậm chặt miệng, Ngôn Chử đưa đẩy thân dưới, cảm giác đau đớn truyền đến khiến nàng vô thức hé miệng, hắn nhân cơ hội dùng đầu lưỡi đẩy dâʍ ŧᏂủy̠ vào trong.
“Đều là của nàng, khó chịu cái gì.” Hắn lạnh giọng nói với Lục Tư Âm đang nhăn mày.
Hắn không ngừng va chạm giữa hai chân nàng, động thịt hoàn toàn mở ra thoải mái quấn lấy hắn, chất lỏng bên trong âʍ đa͙σ bọc kín dươиɠ ѵậŧ, theo động tác đưa đẩy tràn ra khỏi cửa động thịt, nhất thời hắn không thể phân biệt được rốt cuộc thôi tình dược đã tiêu tán hay càng tăng lên, kɧoáı ©ảʍ chạy dọc theo xương sống khiến hắn không muốn buông nữ tử dưới thân ra.
Búi tóc nữ tử lỏng lẻo, thần sắc mê loạn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên trán có vẻ càng thêm quyến rũ, nàng lắng nghe tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề của hai người, cảm giác ngứa ngáy ẩm ướt trong động thịt nhạt dần dưới sự cọ xát hết lần này tới lần khác, sau cơn đau đớn ban đầu, thân thể từ từ cảm thấy thoải mái dễ chịu, không khỏi có chút lưu luyến.
Đến cuối cùng, khi đôi tay được cởi trói, nàng cũng chỉ nằm trên người Ngôn Chử đón nhận sự va chạm không ngừng. Thỉnh thoảng Ngôn Chử sẽ hôn lên khóe miệng nàng, hàng mi đẫm lệ khẽ động như kể ra sự đau đớn của nàng. Hắn đặt nàng trên vai, ngửi mùi hương trên da thịt và mái tóc đen của nàng, nghe chóp mũi nàng phát ra những âm thanh rầm rì, sau đó biến mất trong bóng đêm.
Không biết qua bao lâu, nàng cảm nhận được một dòng sữa ấm áp được rót vào trong âʍ đa͙σ của mình, khi nàng vặn vẹo thân thể, rốt cuộc dị vật kia cũng rời khỏi người nàng.
Có phải đã kết thúc rồi không.
Nhưng dòng sữa ấm kia vẫn đọng lại trong động thịt, chậm rãi lưu chuyển khiến nàng khó chịu, nàng không khỏi duỗi tay muốn móc nó ra ngoài.
Lúc này nàng đã bị ép đến góc giường, nửa người dựa vào một bên tường, hai chân của nàng hơi rời khỏi giường, đầu gối hướng lên trên, đùi mở rộng lộ ra hoa tâm màu đỏ tươi. Nàng cắn môi tự mình duỗi tay móc chất dịch màu trắng đυ.c bên trong âʍ đa͙σ ra, lại không nghĩ tới công hiệu của thuốc giảm đi nhưng thân thể của nàng thì vẫn mẫn cảm như cũ, cho dù tự mình đυ.ng vào cũng có cảm giác run rẩy, không tránh khỏi việc nhớ tới chuyện hoang đường lúc vừa rồi, nàng nghiêng mặt đi, thấp giọng nức nở.
Mà dáng vẻ này lọt vào trong mắt Ngôn Chử lại làm cho bụng dưới của hắn co thắt lại, động tác vụng về của nữ tử khiến trên trán hắn nổi đầy gân xanh, dáng vẻ lưu luyến trên gương mặt trắng nõn kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ vừa mới hạ xuống của hắn lại trỗi dậy.
Hắn trực tiếp ôm eo nữ tử đè dưới thân, dưới tác dụng của thôi tình dược, thân thể của nàng vô cùng mềm mại. Lục Tư Âm cảm giác được sự nóng bỏng, nàng còn chưa kịp rút tay về thì đã chạm phải dươиɠ ѵậŧ cứng rắn mà hoảng hốt. Hắn không còn sốt ruột đưa dươиɠ ѵậŧ tiến vào như vừa nãy, ngược lại vươn tay nắm lấy bầu ngực no đủ và xoa nắn, nhưng hắn không ngờ người dưới thân sắc mặt trắng bệch, âm thanh nức nở càng thêm nặng nề, nàng dùng toàn bộ vài phần sức lực khôi phục được kéo tay hắn ra.
“Vật nhỏ, là nàng tự chuốc lấy.”
Nghe vậy trong lòng nàng càng thêm hoảng sợ, ngay sau đó, cảm giác đau đớn và tê dại lập tức chạy khắp thân thể nàng.
Thân thể mềm mại của nữ tử trong lớp màn lụa được bảo vệ hoàn toàn bởi cánh tay nam tử, một đêm này chỉ có âm thanh khó nhịn rất nhỏ lọt ra ngoài tấm màn, tất cả sự kích động đều nằm gọn trong phạm vi của ô vuông đó.