Chính là một cái cơ giáp làm Vu Hiểu Thao cảm thấy mười phần uy vũ khí phách, quan hốt phân lại bán đi......
Vu Hiểu Thao ghé vào cánh tay Lôi Khải Hành, nhìn hắn lần thứ hai thu được một thẻ tinh tệ bạc, không tiếng động thở dài.
( Nguyên văn: Vu Hiểu Thao ghé vào Lôi Khải Hành cánh tay gian, nhìn hắn lần thứ hai thu hồi tới một trương màu bạc tinh tệ memory card, không tiếng động thở dài. (?))
Mà khi Lôi Khải Hành mua một cái võng trên ở phòng làm việc, Vu Hiểu Thao nhanh chóng đem chiếc cơ giáp kia vứt ra sau đầu, thoải mái nằm trên mặt võng đu đưa, sung sướиɠ mà co đuôi thành vòng tròn.
Lôi Khải Hành nhìn mèo con đang phát ra tiếng ngáy trên võng, tùy tay lấy một cái tấm thảm đắp lên cho nó.
Vu Hiểu Thao từ dưới thảm thò đầu ra, mắt mèo trong trẻo nhìn Lôi Khải Hành:
" Meo~"
Lên đây, ngủ.
Nhất thời không khống chế được, ngữ khí nói chuyện có chút nhộn nhạo!
Ở ngôn ngữ mèo nghe tới liền có cửu khúc thập tám loan, cùng với nãi âm của mèo con liền thập phần uyển chuyển.
( Nguyên văn: Hiện ra ở miêu ngôn ngữ thượng, nghe tới liền có điểm chín khúc mười tám cong, ở xứng với tiểu miêu nãi âm, liền thập phần uyển chuyển.)
Vu Hiểu Thao:..............
Cậu chỉ đơn thuần là đi ngủ, tuyệt đối không có nghĩa gì khác đâu!
Lôi Khải Hành duỗi tay to một phen sờ đầu mèo con, cởϊ áσ khoác, ôm tiểu miêu nằm lên võng.
Chỉ là, người nào đó dáng người thật sự cao lớn, cái võng này miễn cưỡng đủ cho hắn nằm, Vu Hiểu Thao dẫm lên cánh tay người này nhìn một vòng, cũng không phát hiện ra vị trí thích hợp, liền đơn giản nhảy lên ngực quan hốt phân, dây thần kinh mẫn cảm ở thịt lót truyền tới, dù cách một lớp áo của người nào đó nhưng vẫn cảm nhận được cơ ngực lớn rắn chắc.
Vu Hiểu Thao mặt thản nhiên nhưng đầu óc lại nghĩ về ngày hôm đó, cậu đứng ở bờ suối nhìn được dáng người rắn chắc của người nào đó.
Sau đó, bốn móng vuốt Vu Hiểu Thao không biết thả ở chỗ nào......
Quan hốt phân chỉ cho rằng cậu là con mèo, nhưng cậu biết rõ mình là một nam tử hán thành niên đúng đắn.
Ở trên ngực một nam nhân nằm thân mật như thế này, thật sự không ổn!
Vu Hiểu Thao còn chưa suy xét tốt đổi sáng chỗ nào khác, một bàn tay to đáp lên lưng cậu, đồng thời một cái thảm lông rơi xuống, đem cậu chôn bên trong.
Vu Hiểu Thao:.........
Yên lặng từ bả vai trái Lôi Khải Hành lộ ra cái đầu nhỏ, ánh mắt trong suốt nhìn đại lão thủ công đã nhắm mắt.
Kỳ thật vị trí này rất tốt, có nhiệt độ cơ thể ấm áp, còn có tiếng tim đạp trầm ổn, mèo thật không nghĩ rời đi.
Dù sao cậu cũng trúng Biến Hình phù thành mèo vĩnh viễn, căn bản không có cơ hội biến thành người, so đo nhiều quá làm gì.
Sau khi tự thuyết phục nội tâm nhỏ rắm rối của mỗ mèo Thao Thiết, quyết đoán duỗi duỗi móng vuốt, gối lên chân trước nằm trên vai người, nhắm hai mắt lại.
Sau khi mèo con nhắm mắt, Lôi Hành Khải mới nhắm mắt lại tỉnh, trong mắt không có một tia buồn ngủ, nhìn trần nhà loang lổ của phòng làm việc, sử dụng Bạch Hào gửi mấy mệnh lệnh cho quân hộ vệ của hắn.
Sau đó chuyển tầm mắt mèo con đang nằm gục trên vai mình, móng vuốt trắng tròn trịa của tiểu động vật hơi cuộn vào trong, duỗi thân chạm gần vào cằm hắn, chỉ cần hắn hơi nghiêng đầu là có thể chạm vào, bụng nhỏ mềm mại đè lên ngực hắn, so với nhiệt độ cơ thể người thì ấm áp hơn rất nhiều.
Chính là một động vật nhỏ yếu nhìn rất gầy vậy mà rơi từ trên cao xuống lại không tổn hai chút lông tóc nào, tự do hoạt động trong khu trọng lực gấp năm, còn ở trên người mình, làm hắn vốn tàn nhẫn lạnh nhạt từ sau khi trong thương, thậm chí tâm tình ủ dột cũng được hòa hoãn rất nhiều.
Ngón tay Lôi Khải Hành nhẹ nhàng cuốn lấy cái đuôi mèo con mềm mại.
Ai nói thể chất và tinh thần lực hạ xuống nhất định là chuyện xấu, Lôi Khải Hành hắn có thể từ trùng triều liên tiếp mấy phen đại thắng, không chỉ nhờ vào thể chất và tinh thần lực cường đại thôi.
Phóng túc ủ dột mặc cho người khác ám toán không phải là tính cách của hắn.
Huống chi bây giờ hắn còn một bé mèo con nhỏ phải bảo vệ.
Lôi Khải Hành nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại của mèo con, trong đầu hình ảnh chiến đấu với Trùng tướng trong chiến tranh không ngừng tái hiện.
Sáng sớm hôm sau, Vu Hiểu Thao phát hiện quan hốt phân của hắn đã dậy từ sớm, đứng trước bàn điểu khiển trong phòng làm việc bận rộn.
Vu Hiểu Thao " meo" một tiếng rồi bò dậy, dùng sức duỗi dài cơ thể, ngồi xổm trên võng ngáp.
Lôi Khải Hành ngẩn đầu nhìn hắn, vẫy tay.
Vu Hiểu Thao:............Tuy là....... Nhưng......
Mình vẫn nên đi qua đi.
Lôi Khải Hành duỗi tay ôm mèo con lên, hủy đi bản vẽ trên bàn làm việc, mang theo mèo con ra ngoài.
Rời khỏi chợ đen, trả lại phòng làm việc.
Vu Hiểu Thao:........Meo?
Không phải chứ? Võng đâu? Thảm lông đâu? Đồ ăn còn dư đâu? Đều bỏ hết?
Lúc mèo con duỗi móng vuốt kêu một tiếng nghi hoặc, Lôi Khải Hành liếc mắt nhìn cậu.
Xác thật..... có một cái không tính.
Nửa đêm qua cậu bị đói tỉnh, lặng lẽ đem đồ ăn còn dư ăn hết, lại quay về vai người nào đó nằm ngủ, đương sự đang nằm không hề có động tĩnh.
Người nào đó hỗ hấp rõ ràng rất trầm ổn, không nhúc nhích, ngủ rất trầm luôn.
Hóa ra là giả bộ!
Vu Hiểu Thao dùng hơi thở của mèo phát ra một tiếng thở dài.
Lôi Khải Hành giật nhẹ lỗ tai mèo con: " Lần sau muốn ăn cái gì thì gọi ta, đừng có nuốt luôn bao bì."
Vu Hiểu Thao duỗi móng chụp tay hắn, giận dữ: " Méo!!"
Cậu không có nuốt bao bì, cậu chỉ là chui vào trong đó thiếu chút không ra được thôi!
Lôi Khải Hành bật cười, mang theo mèo con đi ra khỏi địa phận của chợ đen, một đường đi hướng đến đường phố của thành thị phồn hoa, đi qua mấy con phố, Lôi Khải Hành mang mèo con bước lên nơi đợi huyền phù công cộng.
( Nguyên văn: Lôi Khải Hành bật cười, mang theo tiểu miêu ra chợ đen địa giới, một đường đi hướng thành thị phồn hoa đường phố, chuyển qua mấy cái đầu phố lúc sau, Lôi Khải Hành mang theo tiểu miêu bước lên một chỗ cao lớn huyền phù kiến trúc đàn.)
Đợi đến khi huyền phù công cộng dừng lại, Vu Hiểu Thao nhạy bén ngửi được hương vị các loại mỹ thực trộn lẫn nhau trong không khí! Giương mắt nhìn giữa bục đợi là những quảng cáo mỹ thực lập thể nhìn đến hoa cả mắt.
Đây là tình tiết muốn mời cậu đến một bữa đại tiệc sao!
Nước miếng mỗ mèo Thao Thiết thiếu chút nữa rơi xuống, quả thực muốn ốm lấy vị nguyên soái bên người đầy hảo sảng hôn một cái!
Chỉ ngồi yên thì không thể thân được, Vu Hiểu Thao vươn người lên, dùng đỉnh đầu chạm vào cằm Lôi Khải Hành, thuận tiện dùng đuôi cọ cọ vai hắn, lúc Lam mập mạp cách vách nhà hắn hồi trước, rất được chủ nhân yêu thích.
Lôi Khải Hành thuận tay gãi gãi cằm cậu, góc độ và lực độ làm Vu Hiểu Thao vô thức phát ra tiếng kêu đáp lại thoải mái
Vu Hiểu Thao nhìn chằm chằm Lôi Khải Hành đi khắp các cửa hàng gần đây, dùng thực đơn trí năng đem tất cả đồ ăn đều mua một phần.
Vu Hiểu Thao thắng lợi trở về hận không thể yêu nhiều thêm nam nhân trước mắt này!
Theo đường cũ về chợ đen, Lôi Khải Hành lại lần nữa dùng xe huyền phù khuân vác đầy các trí năng đựng đồ ăn đóng gói, ở giữa một đường mua không ít tài liệu chất đầy một xe nữa, sau đó lần nữa thuê phòng làm việc.
Lần này hắn yêu cầu rõ ràng, vị trí hẻo lánh, so với phòng làm việc phải tốt hơn.
Vì thế một người một mèo, theo địa chỉ chợ đen cung cấp, một đường ra khỏi thành thị đi vào trong núi.
Vu Hiểu Thao dẫm trên bả vai Lôi Khải Hành nhìn đất hoang không ai sống:.......
Trách không được hắn mua nhiều đồ ăn như vậy, Lôi Khải Hành là muốn bế quan!
Chỗ này không phải là phòng làm việc do chợ đen xây nên mà là sản nghiệp chủ chợ đen mua để xây viện nghiên cứu vũ khí, do địa chất ở đây nên đã sụp đổ hết một nửa, chỉ còn một phòng thí nghiệm vũ khí và một phòng dùng để lắp rắp vũ khí.
Dù nói từ phương diện nào đều hợp với yêu cầu của Lôi Khải Hành.
Vào phòng lắp ráp, Vũ Hiểu Thao và mèo con xem một chút hộp đóng gói trí năng là như thế nào, liền mở hệ thống chiếu lập thể, cúi đầu nghiên cứu đồ vật hắn muốn lắp ráp.
Còn Vu Hiểu Thao một bên duỗi móng ấn trên hộp đóng gói, một bên ăn một bên xem Lôi Khải Hành xem thao túng hình chiếu.
Các loại đồ hình và đường thẳng phức tạp làm Vu Hiểu Thao xem đến lóa mắt, dứt khoát vùi đầu ăn, thẳng đến khi lửng bụng mới lưu luyến dừng lại.
Đây là lương thực dự trữ để bế quan, một hơi ăn hết là phải rời núi đi mua.
Mắt thấy Lôi Khải Hành nhập tâm nghiên cứu đồ vật, cậu không dám làm phiền.
Vu Hiểu Thao không có việc gì để lại, thời gian trôi qua quá chậm, cậu nhàm chán đi xem phòng làm việc còn lại, cuối cùng vẫn chọn ngồi xổm cạnh Lôi Khải Hành, ngửa đầu nhìn Lôi Khải Hành bận rộn.
Mắt mèo nhìn Lôi Hành khải bố trí hình ảnh lập thể trong phòng một hồi, quyết đoán từ bỏ.
Dứt khoát đi kéo lại một hộp trí năng đã bị mình ăn sạch sẽ, đem chu sa pha loãng lần trước trữ lại đổ vào đó.
Sau đó Vu Hiểu Thao chấm cho đinh ướt móng vuốt, ở trên vách tường bằng phẳng luyện tập vẽ bùa.
Bổn miêu cũng muốn bế quan.
Đã không bị việc móng vuốt lớn hơn giấy vàng hạn chế, móng vuốt Vu Hiểu Thao phát huy tốt nhất.
Vu Hiểu Thao lúc nâng lúc hạ, một giây sau cậu đã vẽ hoàn chỉnh một cái Bảo Hộ phù.
Trừ việc cuối cùng vẫn để lại ấn móng mèo bên ngoài thì không sai gì hết!
Chỉ là có hơi lớn, Vu Hiểu Thao nhìn ra nó cũng lớn bằng nửa Lôi Khải Hành.
Nếu vẽ trên giấy vàng thì lãng phí bao nhiêu giấy chứ!
Vu Hiểu Thao liếʍ liếʍ khóe miệng, lần thứ hai làm ướt móng vuốt, ở bên cạnh phù văn này vẽ thêm một cái nhỏ hơn một chút.
Vẫn còn lớn.
Nhưng Vu Hiểu Thoa tin chắc rằng chỉ cần luyện tập thật nhiều, dựa vào độ linh hoạt của móng mèo, nhất định sẽ vẽ được một bùa chú hoàn mỹ.
Vì thế lại động đậy cơ thể, móng của mỗ mèo con tiếp tục vẽ trên tường.
Bạch Hào:.............
Tiểu động vật kia lại làm sự tình kỳ quái, một lát nữa có phải sẽ có sự việc kỳ quái xuất hiện không?
Truyền thừa trí năng:.................
Bị Hoàng đế Bệ Hạ che chắn cả ngày hôm nay, cảm thấy kiếp sống trí năng đều mất hết ý nghĩa!
Tác giả có lời muốn nói: Sao moah moah ~