Lộ Kim nuốt nước miếng, cậu không muốn bị người khác coi thường, với xu hướng của lòng tự ái, cậu kiên trì nói: "Dĩ, dĩ nhiên rồi, cậu mau tránh ra."
Hoài Cảnh Tây ngẩng đầu lên, không nhúc nhích, nói: "Cậu cảm thấy sợ hãi, đúng không?"
Lộ Kim lại càng đỏ mặt, giống như bị đâm trúng chỗ đau, cậu xù lông nói: "Nói láo! Cậu tránh ra, tôi sẽ lập tức nhảy xuống."
Sau khi nghe xong, Hoài Cảnh Tây ngoan ngoãn bước lên hai bước, nhưng anh vẫn không rời đi, thậm chí anh còn cầm nĩa xiên bánh ngọt đút vào trong miệng, dáng vẻ giống như đang xem cảnh tượng náo nhiệt.
Lộ Kim ôm đầu, thở hổn hển, "Cậu không thể đi xa hơn sao?"
Hoài Cảnh Tây quan sát khoảng cách một chút, anh nói: "Khá xa rồi, nếu bước xa nữa thì tôi sẽ không nhìn thấy được.”
Lộ Kim: ". . ."
Lộ Kim hé miệng, thấy Hoài Cảnh Tây thật sự không đi, cậu chỉ có thể kiên trì đến cùng, nhắm mắt chuẩn bị nhảy xuống, cậu do dự một lúc lâu, sau đó hai tay buông thả cành cây, rơi xuống.
"Cậu rất nặng!" Đi đôi với những lời này, cơn đau trong dự đoán không hề truyền tới, mà là da thịt mềm mại.
Lộ Kim vội vàng mở mắt ra, cậu phát hiện đứa nhỏ lúc nãy đã đón lấy cậu, nhưng anh đón không vững vàng, hai người cùng nhau ngã xuống. Cậu không dám tiếp tục đè nặng ở trên người đứa nhóc, cậu vội vàng đứng lên, nhưng không quên tiện tay kéo đứa nhóc lên.
"Cậu, cậu không bị tôi đè nát đó chứ ?" Lộ Kim kiểm tra cơ thể của anh từ trên xuống dưới.
Hoài Cảnh Tây lắc đầu, bưng bánh ngọt ở dưới đất lên, nói: "Không có."
Lộ Kim cảm thấy đứa nhóc này rất thú vị, cậu đi theo sau lưng người ta, nói: "Bánh ngọt có ngon không?"
Hoài Cảnh Tây cho là Lộ Kim cũng muốn ăn, anh không hề keo kiệt mà đưa một miếng bánh ngọt khác cho Lộ Kim.
Hai đứa trẻ cùng nhau ăn hết đĩa bánh ngọt.
Nhưng giữa chừng Lộ Kim đã bị người giúp việc gọi đi, trước khi rời đi, Lộ Kim kéo tay Hoài Cảnh Tây, nói rằng cậu muốn tặng cho Hoài Cảnh Tây một món quà.
Nhưng Hoài Cảnh Tây đã đợi rất lâu, cho đến khi bị người nhà họ Hoài xách quần áo ném vào trong xe, anh kêu la muốn đợi nhận quà từ Lộ Kim, nhưng anh không đợi được cậu đến.
Sau khi nghe thấy những lời này, Lộ Kim ngồi ở trên giường giống như hóa đá.
Hoài Cảnh Tây đã mặc xong quần áo, anh đứng trước kính sửa sang lại cổ áo, thân hình thon gầy bọc dưới áo sơ mi, phơi bày màu da cực kỳ nhợt nhạt.
"Chuyện đó. . ." Được Hoài Cảnh Tây nhắc nhở, Lộ Kim thật sự nhớ tới chuyện này, ký ức phủ đầy bụi bị thổi bay mở ra từng trang, cậu do dự nói: "Tôi nhớ ra rồi."
Ngón tay đang cài nút áo của Hoài Cảnh Tây hơi dừng lại, nhưng anh cũng không quay đầu lại, nói: "Vậy em có nhớ ngày hôm đó em đã đi đâu không?”
Lộ Kim sờ mũi, giọng điệu buồn rầu, "Hình như là tôi đi gọi điện thoại cho bà nội, lúc tôi nói chuyện điện thoại xong, tiệc rượu đã kết thúc."
Nghe xong những lời giải thích của Lộ Kim, Hoài Cảnh Tây cũng không có quá nhiều phản ứng, anh đi tới mép giường, dùng ngón tay ấm áp xoa nắn đuôi mắt đỏ bừng của Lộ Kim, "Ngoan, thức dậy ăn cơm."
Dường như chuyện này không được nhắc tới nữa.
Nhưng Lộ Kim không bao giờ nghĩ rằng "cô gái nhỏ" với khuôn mặt vàng và gầy gò hồi đó thực sự là Hoài Cảnh Tây của bây giờ!
Đúng vậy! Cô bé!
Ở trong trí nhớ của Lộ Kim, đêm hôm đó cậu leo lên cậu vì tránh khách, kết quả cậu không xuống được, may mà sau đó có một cô gái tới đón cậu, một cô gái tóc dài!
Hoài Cảnh Tây đưa cho Lộ Kim một bộ quần áo mới, Lộ Kim mặc vào không nói lời nào, cậu đi theo Hoài Cảnh Tây xuống lầu ăn cơm, lúc đi ra khỏi cửa, bầu trời bên ngoài đã tối om.
Sau khi ăn cơm xong, Hoài Cảnh Tây không nói tiếng nào, anh lại lái xe đưa Lộ Kim về căn hộ của cậu.
Bầu không khí trong xe rất lúng túng, tế bào não không nhiều của Lộ Kim cũng bị cậu ép buộc dùng tới.
"Đến nhà em rồi." Hoài Cảnh Tây đã khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm lạnh nhạt, không còn dáng vẻ ngốc nghếch khi gợϊ ȶìиᏂ.
Lộ Kim vô thức cảm thấy tức giận, cậu ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Đèn đường lặng lẽ phát ra ánh sáng, căn hộ đối diện phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như những con đom đóm.
Lộ Kim quan sát Hoài Cảnh Tây, cậu hỏi một cách đắn đo: "Tôi nhớ lúc đó anh để tóc dài, đúng không? Tôi cho rằng. . . Anh là con gái."
". . ." Hoài Cảnh Tây cụp mắt xuống, anh đặt một tay lên trên cửa sổ xe, một tay khoác trên tay lái, cùng một chiếc đồng hồ đắt tiền giữ chặt vào xương cổ tay, mu bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, "Khi anh còn bé. . . Anh bị mẹ nuôi dưỡng như một đứa con gái."
Sau khi nghe xong, Lộ Kim liếc nhìn Hoài Cảnh Tây, góc mặt của người đàn ông rất tinh xảo, nhưng trong mắt không có tia sáng, cậu đột nhiên cảm thấy dường như con người của Hoài Cảnh Tây không phải như cậu tưởng tượng.
Sau khi xuống xe của Hoài Cảnh Tây, Lộ Kim trở về nhà.
" Alo, anh Khởi, em muốn anh điều tra một người giúp em." Lộ Kim chạy đi tắm, cậu mặc áo choàng tắm nằm ở trên giường, một tay cầm điện thoại, một tay cầm chiếc nhẫn kia.
Lúc nãy Lộ Kim có ý định lấy nó xuống, nhưng sau khi nghĩ tới dáng vẻ của Hoài Cảnh Tây, Lộ Kim đã từ bỏ ý định.
Một giọng nam truyền tới từ đầu dây bên kia, "Ai vậy?"
Yết hầu của Lộ Kim khẽ trượt lên trượt xuống, đầu lưỡi phun ra một cái tên mà cậu đã đọc rất nhiều lần, "Hoài Cảnh Tây."