Mùa đông lại đến, cửa sổ màu trắng nổi lên sương mù trắng, một bàn tay bất ngờ chống lên mặt kính, mạnh đến mức lòng bàn tay chuyển sang màu trắng.
Nhưng âm thanh quyến rũ, bị lớp kính dày và tường phòng ngăn lại, chỉ quanh quẩn trong phòng.
Đây là một căn phòng nhỏ, không có bất kỳ đồ đạc gì, nhưng là phòng phục hồi chức năng được xây dựng theo tiêu chuẩn của bệnh viện, trên một thanh thép dài, nửa thân dưới của người đàn ông để trần, chỉ mặc một chiếc áo choàng dài mềm mại, như ẩn như hiện ở hông.
"Hừ. . . Không, ... " Hốc mắt Cam Vân đỏ, một tay nắm chặt lan can, một tay chống lên kính, lòng bàn tay ướt sũng.
Hai chân của y run rẩy đứng trên mặt đất, phía sau là Tề Thần, một tay rút ra khỏi cặp mông hồng hào tròn trịa rồi lại thọc vào làm loạn.
"Lấy ra. . . Ưm!" Cam Vân kêu lên một tiếng, cảm nhận ngón tay càng thêm hung hăng đẩy vào, cả người đều nhũn ra, dịch ruột chảy xuống đùi, hơn nữa càng ngày càng nhiều, dáng vẻ càng ngày càng sảng khoái.
"Nếu A Vân không đi nữa, sẽ phải chấp nhận chiu phạt." Tề Thần cười cực kỳ sáng lạn, ngữ khí tựa hồ thật sự suy nghĩ cho Cam Vân, nhưng ngón tay lại không ngừng đè ép tuyến tiền liệt, khiến Cam Vân hơi tức giận, Cam Vân run rẩy, đứng không vững ngã xuống, vì thế ngón tay càng thêm tiến sâu vào, gần như là nuôt vào cả ngón tay vào.
Tề Thần tiếp tục đi theo Cam Vân, nhìn đệm cách đó không xa, tính toán trong lòng, trực tiếp ôm người lên, để hai tay Cam Vân chống lên hàng rào, đối mặt với cái mông lẳиɠ ɭơ.
Cam Vân còn đang hồi tưởng lại kɧoáı ©ảʍ tê dại vừa rồi, chờ y phục hồi tinh thần, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông đã xâm nhập vào cúc huyệt, phốc một tiếng mở huyệt khẩu, dươиɠ ѵậŧ tiến vào địa phương kia.
Trước mắt Cam Vân trắng xóa, vừa sướиɠ vừa trướng đến cong chân, thiếu chút nữa mất sức lực ngã xuống.
Tề Thần lại nâng eo y lên, dùng sức kéo tay Cam Vân từ trên lan can xuống, sau đó hướng về phía đệm cách đó không xa, nhẹ giọng nói: "A Vân đi qua, hôm nay sẽ không làm A Vân nữa, được không?"
Cam Vân mở to mắt nhìn về phía trước, cái đệm kia cách đó vài bước, đối với y hiện tại mà nói, lại giống như là mấy km.
Đây đơn giản chính là tra tấn.
Bàn chân mềm mại đã lâu không xuống đất ma sát tiến lên một bước, nhưng chỉ một bước, Cam Vân liền cả người toát mồ hôi, không thể tiến lên được nữa.
Tề Thần đi theo động tác của y, không để cho dươиɠ ѵậŧ bị rút ra ngoài cúc huyệt, thậm chí khi Cam Vân di chuyển, cắm nhẹ vào.
Hắn không lo lắng Cam Vân sẽ đi qua, A Vân của hắn cái gì cũng giỏi, chính là làʍ t̠ìиɦ không ổn, chưa được mấy bước liền nghĩ không muốn, mệt mỏi không thể động đậy.
"Không..." Cam Vân nắm lấy cánh tay Tề Thần, cúc huyệt co rút, y hơi lắc đầu muốn Tề Thần tha cho mình.
Giọng nói ngày thường của Cam Vân là ôn nhuận như nước, người ta nghe liền cảm thấy thoải mái; Mà bây giờ, giọng nói của y được pha thêm chút ngọt ngào, quyến rũ như một con mèo con đang rêи ɾỉ tìm sữa để uống, rất dễ nghe.
Tề Thần lại không động đậy, giống như một tên lưu manh gian xảo chờ lấy một món hời.
Cam Vân thở hổn hển, đại khái là bị làm đến mơ hồ, hoàn toàn quên mất mình có thể phản kháng, miễn cưỡng mạnh mẽ đi tới trước đệm, rốt cục không chịu nổi, sức lực toàn thân đều biến mất, sau đó bị Tề Thần ôm lấy.
Tề Thần thuận lợi đẩy người lên đệm, ôm eo bắt đầu vùi đầu làm.
"Ưm A..". Trong đầu Cam Vân trắng xóa một mảnh, không biết từ khi nào tay treo trên vai Tề Thần, hai mắt thất thần, không thể suy nghĩ.
Khi Diệp Sơ Đồng trở về, nhìn thấy một cảnh tượng hương diễm như vậy.
Hắn cởϊ áσ khoác của mình ném nó trên sàn nhà của phòng phục hồi chức năng, xốc tay áo của mình, chậm rãi đi đến.
Lúc đó, Tề Thần thở dốc, nắm lấy hai cánh mông trắng như tuyết, xuất tinh với tư thế hận không thể nhét luôn tinh hoàn vào, Cam Vân cũng kêu lên.
Tề Thần ngẩng đầu nhìn Diệp Sơ Đồng, hừ lạnh rút dươиɠ ѵậŧ ra, dịch nhờ trắng đυ.c theo miệng huyệt chảy ra ngoài, miệng huyệt bị làm đến sưng đỏ nhưng không bị rách, tỏa ra nhiệt nóng như thịt tươi mời gọi Diệp Sơ Đồng.
Diệp Sơ Đồng im lặng quỳ một gối trên đệm, nhẹ nhàng ôm Cam Vân lên, dùng khăn giấy lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở miệng huyệt.
Tề Thần cười nhạo một tiếng, nhưng cũng không có nói những lời không dễ nghe, đi lấy đồ bảo vệ đầu gối đeo cho Cam Vân, sau đó bắt đầu chơi bắp chân và bàn chân của Cam Vân ở phía sau Diệp Sơ Đồng .
Sau khi lãng phí vài tờ khăn giấy, Diệp Sơ Đồng cúi người không ngừng khẽ hôn lên mặt Cam Vân, trấn an thân thể mẫn cảm vừa cao trào của Cam Vân.
Sau khi Cam Vân khôi phục ý thức, Diệp Sơ Đồng mới cởi thắt lưng của mình ra, phóng thích dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương cứng, chống lên miệng huyệt, cắm vào để thăm dò.
Tề Thần không biết vẻ mặt hiện tại của Cam Vân như thế nào, nhưng hắn nhìn đôi chân trắng nõn mềm mại chợt cong ngón chân trên tay mình, liền biết Cam Vân giờ phút này cảm thấy sướиɠ tới mức nào.
Cả đầu hắn đầy ý xấu, ngay lập tức nghĩ về một ý tưởng xấu, liều lĩnh rời khỏi phòng phục hồi chức năng, không biết đang đi nơi nào.
Diệp Sơ Đồng mặc kệ Tề Thần, hắn đè Cam Vân lên đệm, Cam Vân khóc nghẹn muốn Diệp Sơ Đồng đi ra ngoài, mấy ngày nay phục hồi sức khỏe, người đàn ông giống như là muốn đem toàn bộ nợ nần trước đó đòi lại, ngày đêm lôi kéo y làʍ t̠ìиɦ, còn lấy lí do đều là vì phục hồi sức khỏe.
"Chỉ làm một lần." Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Diệp Sơ Đồng vang lên bên tai Cam Vân, tiếp theo, Cam Vân liền cảm giác lỗ tai mình bị người ta ngậm lại, vừa kéo vừa liếʍ.
"Hừ. . . . . Một, một lần, đã nói rồi. . . . A, hức! Không được thay đổi..
Diệp Sơ Đồng nói được, so với tư thế vừa rồi của Tề Thần còn mãnh liệt hơn, tốc độ còn nhanh hơn, sống như một cái máy phát điện không ngừng cắm vào.
"Cạch --"
Cửa phòng phục hồi chức năng lại mở ra, Tề Thần cầm một chai dầu bôi trơn lớn đi vào, Diệp Sơ Đồng vừa vặn ôm người ngồi trên đùi mình, vì thế hắn vòng qua đối diện Diệp Sơ Đồng, lấy tư thế đưa lưng về phía Cam Vân sáng lên chất bôi trơn trong tay.
Hắn không cho Diệp Sơ Đồng quá nhiều thời gian phản ứng, lập tức chen ra một ít đầu ngón tay, rất nhanh, Diệp Sơ Đồng liền cảm giác được chỗ giao hợp của mình cùng Cam Vân có một ngón tay thăm dò, đang chọc vào mép huyệt khẩu bị căng đến trắng bệch, nóng lòng muốn muốn tiến vào huyệt.
Hắn đã làm đến mức này, Diệp Sơ Đồng nếu còn không rõ hắn có ý gì, thì nhiều lần làʍ t̠ìиɦ như vậy thật vô ích.
Trong lúc Diệp Sơ Đồng suy nghĩ, hắn cảm giác được thứ gì đó mảnh khảnh đang xâm nhập.
Cảm giác này, ngay cả Cam Vân cũng cảm giác được.
Mặc dù việc chèn ngón tay không gây ra bất kỳ vết thương rách nào, nhưng nó vẫn khiến Cam Vân có cảm giác rằng nó sắp bị tách ra.
Điều này làm cho y càng thêm kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ của Diệp Sơ Đồng, sợ hãi muốn tránh ngón tay kia đang xâm phạm.
Tề Thần đè cánh tay của Cam Vân lại, một lần nữa thêm chất bôi trơn, để ngón tay thứ hai của mình mạnh mẽ tiến vào hậu huyệt.