Cưỡng Chế Tính Ái

Chương 4: Nội bắn

Cảm giác tê dại từ đáy lòng truyền đến, Lâu Tiểu Bắc không xa lạ cảm giác này, cô một mặt bi tình, một mặt khác lại say mê với kɧoáı ©ảʍ của thân thể.

Tần Dương vẫn không buông tha, bàn tay thô to của hắn ma sát đầṳ ѵú, hai viên đồ chơi run rẩy bần bật trong lòng bàn tay hắn. Chỉ cần nhìn bộ dáng của Lâu Tiểu Bắc, hạ thể Tần Dương liền sưng to gấp đôi.

“Cho cô cái gì?”

Tần Dương buông lỏng tay, giơ côn ŧᏂịŧ của mình lên, ác ý đâm chọc ngực Lâu Tiểu Bắc.

Hô hấp của Lâu Tiểu Bắc càng lúc càng nặng nề, tiếng thở dốc tràn ra, trong ánh mắt là tìиɧ ɖu͙© mê ly.

“Cho tôi……”

Cô ngẩng đầu, cần cổ thon dài dính mồ hôi. Cô không chịu nổi nói, biểu cảm nhẫn nhịn mang theo kɧoáı ©ảʍ nhè nhẹ.

Tần Dương thuần thục mà thao lộng cô, cô không nói thì hắn không cho, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng kia chỉ dừng lại ở đỉnh nhũ hoa.

Lâu Tiểu Bắc có thể cảm nhận được huyệt khẩu chính mình không ngừng tràn ra dâʍ ɖị©ɧ, ở giữa tê dại lại hư không. Cô sắp chịu không nổi, không tự giác được vươn tay cắm vào bên trong đâm chọc. Tần Dương nhìn thấy, lại một phen nắm lấy tay cô.

“Cho cô cái gì?”

Nam nhân hỏi lại một lần nữa, vừa hỏi vừa dùng côn ŧᏂịŧ du tẩu trên thân thể Lâu Tiểu Bắc.

Thứ kia thô tráng đĩnh bạt toả ra khí nóng, phía trên gân xanh nổi lên, Lâu Tiểu Bắc biết căn côn ŧᏂịŧ này thao vào trong cơ thể mình có biết bao nhiêu sung sướиɠ. Phần no đủ lấp đầy cô, dùng sức nghiền ép vách hoa, chống lên cửa tử ©υиɠ, chỉ mới nghĩ, tiểu huyệt Lâu Tiểu Bắc đã không nhịn được co rút.

Nam nhân lại một lần nữa du tẩu tới âm đế, sau đó ấn một cái.

Hắn khi thì nhẹ nhàng khi thì thô bạo ấn một cái, ngón giữa của hắn tiến vào lỗ nhỏ, quấy đảo đường đi mẫn cảm. Nam nhân thấp giọng, nhìn Lâu Tiểu Bắc, mang theo sự dụ hoặc: “Cô muốn cái gì? Nói đi, nói rồi liền cho cô.”

Hắn hung hăng nhéo âm đế.

Lâu Tiểu Bắc rốt cuộc không nhịn được, khóe mắt chảy ra nước mắt, tao huyệt gắt gao kẹp chặt ngón tay kia, nói như sắp hỏng mất: “Cho tôi côn ŧᏂịŧ! Mau thao tiểu huyệt dâʍ đãиɠ!”

Giây tiếp theo, côn ŧᏂịŧ Tần Dương hung tợn thọc vào tiểu huyệt Lâu Tiểu Bắc.

Vật cực nóng cuối cùng lấp đầy lấy cô, Lâu Tiểu Bắc phát ra một tiếng thở dài thoả mãn. Còn Tần Dương như mưa rền gió dữ, côn ŧᏂịŧ không chút lưu tình đưa đẩy. Tiểu huyệt nhỏ hẹp giống như cái miệng không biết thỏa mãn, nóng hầm hập hút lấy côn ŧᏂịŧ hắn. Tần Dương một tay nâng eo Lâu Tiểu Bắc, một tay nắm nhũ hoa cô nặn ra các loại hình dáng.

Tần Dương cúi đầu, ngậm lấy vành tai Lâu Tiểu Bắc.

Lâu Tiểu Bắc Mẫn cảm run rẩy, tiểu huyệt kẹp chặt, lại trào ra dâʍ ɖị©ɧ, chất lỏng nóng hầm hập xối lên qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ, nóng đến làm mã mắt côn ŧᏂịŧ hơi xót, suýt nữa bắn ra.

Hắn không khỏi tức giận, một bàn tay chụp lên vυ' Lâu Tiểu Bắc: “Tao hoá!”

Tần Dương nhanh chóng thọc vào rút ra, nơi tiếp xúc của hai người bị đánh ra bọt trắng. Lông đen hòa quyện, tràn đầy chất lỏng dính nhớp. Tần Dương đột nhiên dừng một lát, sau đó dùng sức cọ xát nơi nào đó.

Mắt Lâu Tiểu Bắc bỗng nhiên trừng lớn, kêu lên sợ hãi, cây côn ŧᏂịŧ thô cứng ở trong cơ thể cô hoành hành ngang ngược, rốt cuộc cũng tìm được điểm mẫn cảm của cô.

Lâu Tiểu Bắc rốt cuộc không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ kịch liệt này, cô ngưỡng người lên, ôm lấy bả vai nam nhân. Tần Dương được như ý muốn, khoé miệng dâng lên ý cười, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ đâm chọc nơi đó.

“Làm chết em!” Tần Dương hung tợn nói: “Tao hoá. Đại côn ŧᏂịŧ thao có sướиɠ hay không!”

Lâu Tiểu Bắc thất thần trả lời: “Sướиɠ….. Muốn bị anh thao…….. Muốn bị đại côn ŧᏂịŧ thao….”

Nghe được lời này, Tần Dương vỗ mông Lâu Tiểu Bắc, hắn dùng côn ŧᏂịŧ chống lên tiểu huyệt, đem cô xoay một vòng, đặt trên mặt sàn: “Tao hoá, chổng mông lên.”

Lâu Tiểu Bắc quỳ bò, nhếch mông lên về phía sau, kɧoáı ©ảʍ làm cô mất đi thần trí, một bộ dáng mời gọi cầu thao.

Tần Dương rút côn ŧᏂịŧ ra, lại cắm một phát tới tận gốc. Tao huyệt hồng nhạt kia bị thao đến chín rục, hai mảnh cánh hoa hoá thành màu đỏ kiều diễm. Lâu Tiểu Bắc có chút không chịu nổi nhích về phía trước, lại bị Tần Dương duỗi tay túm trở về. Côn ŧᏂịŧ thô tráng của hắn từng chút va chạm vào hoa huyệt nhỏ xinh, xỏ xuyên vách hoa, va chạm đến cung khẩu mềm mại.

Cảm giác tê dại bủn rủn truyền đến, Lâu Tiểu Bắc toàn thân run rẩy, lại bất chấp bên ngoài có vô số người, miệng cô phát ra từng tiếng rêи ɾỉ, run run một cái liền cao trào.

Tần Dương bị kẹp như thế, cũng không nhịn nổi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm rót đầy tử ©υиɠ Lâu Tiểu Bắc.