Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1454: Hào môn tỷ muội (33)

Nàng đã sống với Đinh Duyên hơn hai mươi năm, Đinh Ngưng Điệp hiểu rõ ba ba mình là dạng người nào.

Vừa ích kỷ vừa bá đạo.

Nếu nàng không thật cẩn thận lấy lòng, thì cuộc sống ở Đinh gia đã không tốt đẹp như vậy.

Muốn lấy tiền từ trên người ông, Đinh Ngưng Điệp cảm thấy thực khó khăn.

"300 tỷ đi." Bạch Hàn Mặc nói, 300 tỷ chưa chắc đủ đâu, nhưng nếu mượn quá nhiều, chỉ sợ Đinh Duyên sẽ không cho mượn.

Đinh Ngưng Điệp vừa nghe số tiền này, sợ tới mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.

300 tỷ không phải 300 triệu nha, nhiều tiền như vậy, ba ba sao có thể cho mượn, đối mặt với ánh mắt mong chờ của Bạch Hàn Mặc, Đinh Ngưng Điệp nuốt nuốt nước miếng, "Em sẽ tận lực thử một chút."

Bạch Hàn Mặc nở nụ cười, ôm lấy Đinh Ngưng Điệp, "Cảm ơn em."

Bị Bạch Hàn Mặc ôm, Đinh Ngưng Điệp vẻ mặt ngượng nghịu.

Nhiều tiền như vậy nàng phải làm sao bây giờ a.

Mặc kệ như thế nào cũng phải thử một chút.

Lúc trước bị buộc phải đi vay tiền Bạch Hàn Mặc, hiện tại bị buộc phải đi vay tiền Đinh Duyên.

Hai đầu không thể không lấy lòng.

Đinh Ngưng Điệp tâm hoài thấp thỏm mà trở về Đinh gia, do dự một hồi mới mở miệng vay tiền Đinh Duyên.

Đinh Duyên nhìn đứa con gái nhu nhược động lòng người, cười lạnh một tiếng, một câu cũng chưa nói.

Đinh Ngưng Điệp vốn định sẽ làm nũng, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt cùng trào phúng của Đinh Duyên, khiến cho Đinh Ngưng Điệp không có cách nào làm nũng được.

Chung quy cũng do chuyện công ty lần trước, nên Đinh Duyên đã nhìn thấy được đứa con gái này của ông.

Cũng giống như đứa con gái lớn, đều có phản cốt.

Hiện tại ông căn bản không còn bị ảnh hưởng bởi biểu tình nhu nhược đó nữa.

Đinh Ngưng Điệp vô cùng xấu hổ, nói ra điều kiện của Bạch Hàn Mặc, nếu cho mượn tiền, sẽ đem quyền quản lý công ty Đinh gia giao lại cho Đinh Duyên.

Đinh Duyên nghe thấy điều kiện này, mặt không đổi sắc, nói thẳng: "Nếu Bạch Hàn Mặc chịu đem công ty Đinh gia trả lại cho ba, thì ba sẽ cho nó mượn tiền."

Đinh Duyên chính là nhân lúc cháy nhà mà hôi của, muốn không tốn một phân tiền mà lấy lại công ty, hơn nữa chỉ là cho Bạch Hàn Mặc vay tiền.

Sắc mặt Đinh Ngưng Điệp rất khó coi, hành động này của Đinh Duyên giống như đi mua đồ, trả tiền như cho mượn, không chỉ lấy đồ, còn muốn lấy lại tiền, cái này gọi là gì nha.

Việc này nếu nói cho Bạch Hàn Mặc biết, khẳng định sẽ khiến cho Bạch Hàn Mặc tức điên.

Đinh Ngưng Điệp thất vọng ra về, chỉ có thể thành thành thật thật nói cho Bạch Hàn Mặc biết.

Bạch Hàn Mặc nghe Đinh Ngưng Điệp nói yêu cầu vớ vẩn như thế, cho dù hắn có nghiền nát công ty ở trong tay mình, cũng sẽ không đem công ty đưa cho Đinh Duyên.

Quá khi dễ người.

Bạch Hàn Mặc tất nhiên không có mặt mũi nào mà đi vay tiền Đinh Duyên.

Bạch Hàn Mặc nhìn Đinh Ngưng Điệp nhu nhược động lòng người, "Em phải tin anh, anh làm những việc này đều là vì tương lai của hai chúng ta, cho dù anh có làm gì, thì trong lòng anh cũng chỉ yêu mình em."

Đôi mắt thủy nhuận của Đinh Ngưng Điệp kinh ngạc nhìn Bạch Hàn Mặc, trong lòng thực bất an, "Anh muốn làm gì?"

"Nếu anh hai bàn tay trắng, không còn gì, em có còn yêu anh không?"

Bạch Hàn Mặc đỏ mắt hướng Đinh Ngưng Điệp hỏi.

Đinh Ngưng Điệp không chút do dự gật đầu, "Em sẽ vẫn luôn vẫn luôn yêu anh, cho dù thân phận anh ra sao, em yêu con người anh, không phải tiền cùng thân phận của anh."

Bạch Hàn Mặc ôm Đinh Ngưng Điệp.

Bạch Hàn Mặc bảo mẹ ruột tìm cho hắn một đối tượng để liên hôn, tuy rằng thực có lỗi với Đinh Ngưng Điệp, nhưng trước mắt cần phải cứu công ty.

Trong khoảng thời gian này, Bạch Hàn Mặc cảm nhận được rất rõ 'nhân gian ấm lạnh'.

Trước kia Bạch Hàn Mặc hô mưa gọi gió, hiện tại bất kỳ ai cũng dám ở sau lưng hắn nghị luận, khinh thường hắn.

Gọi hắn là gian thương.

Mẹ của Bạch Hàn Mặc đi nơi nơi tìm kiếm tiểu thư hào môn thích hợp.

Nếu là Bạch Hàn Mặc của trước đây, sẽ có biết bao nhiêu người muốn nhào vào lòng hắn, bao nhiêu người tha thiết mơ ước được gả cho hắn.

Nhưng Bạch Hàn Mặc của hiện tại thực bất kham, thanh danh không dễ nghe, công ty còn sắp suy sụp, rõ ràng chính là một hố lửa.

Hơn nữa, còn là một hố lửa không có vào không có ra.

Hơn nữa, hiện giờ không ai muốn dính lên quan hệ với Bạch gia.

Cho nên, muốn thông qua liên hôn để giải quyết vấn đề tài chính là không có khả năng.

Bạch Hàn Mặc:......

Trước kia lúc có yến hội, những nữ nhân đó nghĩ cách khiến hắn chú ý, hiện tại thì sao?

Từng người từng người họ đều là phụ nữ ham hư vinh.

Bạch Hàn Mặc không có biện pháp nào.

Thật sự cùng đường.

Nhưng sự tình Bạch Hàn Mặc muốn liên hôn, đã đến tai Đinh Ngưng Điệp, Đinh Ngưng Điệp khóc đến vô cùng ủy khuất, vô cùng thương tâm, có chết cũng muốn cùng Bạch Hàn Mặc nói nói.

Ngươi đã hứa cả đời này chỉ yêu mình ta, nhưng giờ cư nhiên muốn cùng kết hôn với người phụ nữ khác.

Bạch Hàn Mặc nghe Đinh Ngưng Điệp anh anh anh mà khóc, trong lòng bực bội muốn chết, hắn không phải không yêu Đinh Ngưng Điệp, mà lòng hắn chính là phiền như vậy.

Thật hận không thể hủy diệt cả thế giới.

Bạch Hàn Mặc cảm thấy mình sắp bị tẩu hảo nhập ma.

Bạch Hàn Mặc chỉ có thể nhẫn nại, nói ra vấn đề lớn của công ty, không có nguồn tài chính liền không được.

Cần phải có một số vốn lớn rót vào công ty, bằng không công ty sẽ bị phá sản.

Đinh Ngưng Điệp vừa nghe, sợ tới mức muốn khóc cũng khóc không ra được, "Vậy phải làm sao bây giờ."

Đinh Ngưng Điệp cắn môi, nhìn thần sắc mệt mỏi của Bạch Hàn Mặc, gian nan mở miệng nói: "Bằng không, anh cưới chị em đi, dì và chị hẳn là có không ít tiền."

Thần sắc Bạch Hàn Mặc vừa động, đúng rồi, lúc ấy hắn đã bỏ ra 700 tỷ để thu mua công ty Đinh gia, nếu có số tiền đó để xoay vòng, công ty hẳn là có thể cố nhịn qua sông.

"Không cần, chuyện này anh sẽ nghĩ cách, chị của em là một phụ nữ tâm tư độc ác, không cần dẫn sói vào nhà."

Trong lòng Bạch Hàn Mặc còn có một ý tưởng, nhưng khi ở trước mặt Đinh Ngưng Điệp hắn sẽ không nói ra.

Đinh Ngưng Điệp ôm lấy eo Bạch Hàn Mặc, chôn ở trong ngực hắn, "Em thật sự thật sự rất yêu anh, vì anh, bất kể là việc gì em cũng sẽ nguyện ý làm, chỉ cần việc đó tốt cho anh."

Bạch Hàn Mặc vỗ vỗ đầu Đinh Ngưng Điệp, "Anh biết, nếu công ty thật sự bị phá sản, chúng ta sẽ ra nước ngoài."

******

Ninh Thư nhận được một cuộc điện thoại, là Đinh Ngưng Điệp, người mà từ rất lâu không hề có liên lạc.

Ninh Thư nghe thấy giọng nhu nhu khiến nhân tâm người nghe ngứa ngáy của Đinh Ngưng Điệp, Ninh Thư chỉ hận không thể chụp bả vai nàng ta nói 'ngươi mẹ nó nói chuyện bình thường, không cần nhu nhu như vậy không được sao?'.

Có lẽ nếu như là đàn ông nghe sẽ rất hưởng thụ, nhưng Ninh Thư là phụ nữ nghe lên liền cảm thấy tương đối ác hàn.

Đinh Ngưng Điệp nói muốn gặp Ninh Thư, hẹn đến một quán cà phê.

Ninh Thư thử tưởng tượng, liền biết Đinh Ngưng Điệp muốn làm cái gì, hiện tại Bạch Hàn Mặc bốn bề thọ địch, nên đang nhớ thương chút tiền của nàng đi.

Ninh Thư nhìn thấy thân ảnh mặc váy trắng ngồi trong quán cà phê của Đinh Ngưng Điệp, hợp với không gian của quán càng tăng thêm vẻ an tĩnh.

Ninh Thư đi qua ngồi đối diện Đinh Ngưng Điệp, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì, tôi đây rất bận."

Đinh Ngưng Điệp cắn môi, thần sắc do dự, hình như đang gian nan hạ một quyết định nào đó.

Ninh Thư quấy ly cà phê của mình, Đinh Ngưng Điệp vẫn không nói lời nào cũng không hỏi gì.

Đinh Ngưng Điệp mở miệng nói: "Chuyện của anh Mặc chắc chị cũng đã biết."

Ninh Thư gật đầu, "Tôi có biết."

"Chị, chị giúp anh Mặc đi, em nguyện ý rời khỏi anh ấy, để chị và anh Mặc kết hôn với nhau." Biểu tình ẩn nhẫn trên mặt Đinh Ngưng Điệp tất cả đều là vì tình yêu, nên mới ép dạ cầu toàn.

Cố nén cho giọt nước mắt không rơi xuống, "Chị với anh Mặc kết hôn đi, em sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa."

Ninh Thư nhấp một ngụm cà phê, gật gật đầu, "Được nha, chỉ cần cô không xuất hiện trước mặt Bạch Hàn Mặc, tôi sẽ cho anh ta vay tiền, để anh ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn này."