Cho dù có bưng bít tin tức, thì cũng có tin tức lọt gió ra ngoài, nói công ty sắp bị bán đi.
Chỉ có công ty kinh doanh không được nữa, mới bị bán đi.
Dù sao nhân tâm cũng bị làm cho hoảng sợ.
Không ít cổ đông nhỏ trong công ty muốn bán tháo cổ phiếu trong tay, nếu công ty thật sự bị bán đi.
Nói không chừng cổ phiếu trên tay sẽ bị bốc hơi, thành giấy chùi đít, không đáng một đồng.
Mẹ Đinh đối với những cổ phiếu mà những cổ đông nhỏ này muốn bán đi, bà cơ hồ làm bộ làm tịch một chút, nể lắm mới mua.
Con người đều có tính mù quáng, thấy một người bán, thì trong lòng những người khác liền sốt ruột, cũng chạy đi bán theo.
Trong lúc nhất thời mẹ Đinh có trong tay không ít cổ phần.
Ninh Thư thật sự càng cảm thấy Đinh Duyên đang tìm đường chết.
Hơn nữa, hắn cũng thật ủy khuất.
Hoàn toàn không thương lượng trước với người của Đinh gia, liền tạo ra loại cục diện hiện tại.
"Chờ đến khi mẹ nắm quyền trong công ty, thì đem mấy sản phẩm này treo danh nghĩa công ty Đinh gia mà làm ăn."
"Dạ." Ninh Thư gật gật đầu, "Mẹ định tiếp quản công ty luôn hả?"
"Trong tay mẹ có không ít cổ phiếu, hơn nữa hiện giờ nhân tâm người trong công ty đã tan rã, nhân cơ hội này bắt lấy công ty, nếu không bắt được, thì hủy luôn."
Ninh Thư:......
Ninh Thư giơ ngón tay cái lên, "Mẹ à, mẹ thật là khí phách."
Lúc sau, Ninh Thư kiểm kê lại giấy tờ thu chi, thấy trong tay mình đã có không tiền.
Ninh Thư đưa cho mẹ Đinh một ít tiền, bảo bà tiếp tục mua thêm cổ phiếu.
Hiện tại mẹ Đinh tràn ngập nhiệt huyết, cục tức trong lòng bấy lâu nay giờ là lúc trả thù Đinh Duyên.
Nhưng hiện tại hình như đã tìm được mục tiêu sống cho cuộc đời mình, không chỉ vì muốn trả thù, mà còn vì muốn phấn đầu cho nhân sinh.
Ninh Thư luôn chú ý đến tình huống ở công ty Đinh gia, muốn bắt lấy quyền kinh doanh công ty trước khi Bạch gia kịp mua công ty Đinh gia.
Mua hay không mua tùy theo mẹ Đinh định đoạt.
Cuộc sống của Ninh Thư và mẹ Đinh quá tiêu dao phong phú, trong khi đó tình huống ở Đinh gia không tốt lắm.
Sau khi Đinh Duyên kết hôn với Quý Lội, thì Quý Lộ chính là một thái thái nhà giàu, không đi shopping thì chính là đi dạo phố, hoặc chính là đi nịnh bợ các vị thái thái khác.
Đinh Duyên phát hiện mình bận rộn nửa ngày, vừa ly hôn, lại kết hôn, mất đi 30% cổ phần, sau đó phát hiện vị trí chủ tịch sắp không giữ nổi.
Sau đó công ty Đinh gia sắp sửa đổi thành họ Bạch.
Đây đã tính là cái gì nha.
Cho nên khi Đinh Duyên nhìn Đinh Ngưng Điệp cả ngày ngọt ngọt ngào ngào, tùy thời mà tản ra cổ xuân ý khiến cho Đinh Duyên phá lệ không vừa mắt.
"Sao con không bàn lại với Bạch Hàn Mặc, như thế nào lại để cho Bạch Hàn Mặc thu mua công ty nhà chúng ta." Đinh Duyên hướng Đinh Ngưng Điệp hỏi.
Đinh Ngưng Điệp hướng ba ba cười mềm ấm, "Ba ba, anh Mặc sẽ giúp chúng ta, cho dù có mua công ty nhà chúng ta, kỳ thật cũng chính là đưa cho chúng ta một số tiền lớn, anh Mặc nói, công ty này vẫn do ba quản lý."
"Nhưng đây là công ty nhà họ Đinh, giờ sắp biến thành của nhà họ Bạch." Đinh Duyên không dám nói thẳng ra rằng Bạch Hàn Mặc chính là nhân lúc cháy nhà mà đến hôi của.
"Ba ba, sao ba lại nghĩ không thông vậy, công ty này chỉ là treo tên tuổi của Bạch gia, nhưng vẫn là của Đinh gia, ba vẫn là người kinh doanh quản lý, hơn nữa còn có Bạch gia làm chỗ dựa."
"Sẽ không còn có ai khi dễ Đinh gia nhà chúng ta nữa."
"Con biết cái rắm ấy." Đinh Duyên tức giận đến mức phải xổ nho, "Thứ thuộc chủ quyền với quyền được sử dụng giống nhau sao?"
Thiểu năng trí tuệ.
Đinh Ngưng Điệp bị ba ba rống giận, tựa hồ là đã bị dọa, đôi mắt ngập nước, ủy khuất mà nhìn Đinh Duyên.
Đinh Duyên nhìn cái dạng này của Đinh Ngưng Điệp, thì gân xanh trên trán giật giật.
Có loại cảm giác không thể câu thông, "Ý của ba là, vốn dĩ là thứ của Đinh gia, hiện tại lại biến thành của Bạch gia, chúng ta sẽ không có quyền chi phối nữa."
"Sao công ty lại không tới phiên chúng ta làm chủ."
Đinh Duyên dứt khoát nói thẳng, "Con đi nói với Bạch Hàn Mặc, không cần mua công ty."
Đinh Ngưng Điệp cảm thấy vô cùng ủy khuất, gật gật đầu, "Con sẽ đi nói với anh Mặc."
"Con gọi điện ngay cho Bạch Hàn Mặc đi." Đinh Duyên muốn tận mắt nhìn thấy Đinh Ngưng Điệp gọi điện thoại.
Hiện tại Đinh Duyên cảm thấy rất nôn nóng, có loại dự cảm vô cùng bất an.
Mặc kệ là công ty, vợ trước, hay là Bạch Hàn Mặc, Đinh Duyên đều cảm thấy như tứ bề thọ địch, thật sự muốn lật thuyền.
Đinh Ngưng Điệp không muốn gọi điện, tuy rằng Đinh Ngưng Điệp không hiểu biết sự tình trên thương trường, nhưng đối với nhân tình thế thái thì lại có trực giác.
Nàng cảm thấy nếu thật sự gọi điện thoại của Bạch Hàn Mặc, thì sẽ khiến cho Bạch Hàn Mặc không vui.
Trước đó nàng thỉnh cầu Bạch Hàn Mặc hỗ trợ, giờ lại nói không cần.
Nhìn giống như là đang lợi dụng Bạch Hàn Mặc, sau đó đá bay.
Khẳng định là sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng trong lòng của Bạch Hàn Mặc.
Đinh Ngưng Điệp thực do dự, Đinh Duyên thúc giục, "Thật ra con có gọi không nha."
"Ba ba."
"Mau gọi." Biểu tình của Đinh Duyên ngày càng nóng nảy.
Đinh Ngưng Điệp cắn môi, lấy di động ra gọi điện cho Bạch Hàn Mặc.
Trong lòng Đinh Ngưng Điệp tính toán trước xem nên nói với Bạch Hàn Mặc như thế nào.
Ánh mắt của Đinh Duyên nhìn chằm chằm, trong lòng Đinh Ngưng Điệp có chút bực bội.
Sợ ba ba tức giận, sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mẹ ở Đinh gia, sợ Bạch Hàn Mắc tức giận, ảnh hưởng đến cảm tình của Bạch Hàn Mặc.
Đinh Duyên nóng nảy, khiến cho Đinh Ngưng Điệp bắt đầu nóng nảy theo.
Trước kia đã bị mắng là tiểu tam hồ ly tinh, giờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Không riêng gì Đinh Duyên, Đinh Ngưng Điệp cũng cảm thấy bản thân bận rộn nhưng lại không có thu hoạch gì, trong lòng Đinh Ngưng Điệp cảm thấy không an toàn gì.
Điện thoại còn chưa kết nối được, Đinh Ngưng Điệp đã cúp máy, tính không gọi điện thoại cho Bạch Hàn Mặc, Đinh Ngưng Điệp vẫn cảm thấy làm như vậy không ổn.
Đinh Ngưng Điệp tin vào trực giác của mình.
"Làm sao vậy?" Đinh Duyên nhìn Đinh Ngưng Điệp, "Gọi đi, nói rõ ràng với Bạch Hàn Mặc."
Đinh Ngưng Điệp hít một hơi thật sâu, gọi điện thoại cho ai cũng được, nhưng nàng không thể thực hiện cuộc gọi này.
Đinh Duyên vừa nghe thấy con gái nói như vậy, cả người đều Sparta.
Nếu Bạch Hàn Mặc chịu nghe ông nói, thì còn tính toán làm gì nữa, còn ly hôn sau đó lại kết hôn.
Chỉ có thể hy vọng vào một người có thể nói một câu trước mặt Bạch Hàn Mặc.
Hiện tại nha đầu này cư nhiên làm chưởng quầy phủi tay.
Cổ phần đã không còn, công ty cũng xem như không có, hơn nữa còn bị con rể cắm đao sau lưng.
Nhưng Đinh Duyên không muốn tâm huyết của mình bị biến thành của Bạch gia.
Đinh Duyên muốn tránh mặt Bạch gia, ở phía sau nhặt tiện nghi, vớt lấy chỗ tốt, khiến cho Đinh gia nhảy lên trở thành hào môn đẳng cấp.
Chứ không phải hoàn toàn phụ thuộc vào Bạch gia.
Biểu hiện của Đinh Ngưng Điệp khiến cho Đinh Duyên thất vọng, đồng thời cũng thực lo lắng.
Đúng lúc này, Quý Lộ đi shopping trở về, cầm theo túi lớn túi nhỏ bước vào.
Trong lòng Đinh Duyên đang tràn ngập hỏa khí, liền nổ tung, trực tiếp rít gào nói: "Cả ngày chỉ biết mua mua mua, tiền là lá cây gió thổi tới sao?"
"Từ ngày mai, sẽ đóng băng tài khoản của bà, không có việc gì thì ngốc ở trong nhà cho tôi."
Đinh Duyên một mặt thì phát tiết hỏa khí, mặt khác thì gõ đầu Đinh Ngưng Điệp.