Ninh Thư nhìn Đinh Ngưng Điệp nằm trên giường, bác sĩ lại tiêm thêm cho nàng ta một mũi thuốc giảm đau.
Nhưng chỉ qua một hồi, Đinh Ngưng Điệp lại bắt đầu hừ, đau đớn khiến thần chí Đinh Ngưng Điệp có chút hoảng hốt.
Thân thể lập tức tự động bảo hộ lấy ý thức, bằng cách trực tiếp ngất đi.
Bạch Hàn Mặc sợ tới mức loạng choạng nhìn Đinh Ngưng Điệp, muốn lay Đinh Ngưng Điệp tỉnh lại.
Toàn bộ bệnh viện vì Đinh Ngưng Điệp mà không ngừng xôn xao, có rất nhiều chuyên gia, bác sĩ đang vây quanh Đinh Ngưng Điệp để làm kiểm tra, soi đồng tử a, bắt mạch nha.
Ninh Thư bị đẩy lùi sang một góc, nhìn đám người này bận rộn.
Ngay vị trí Đinh Ngưng Điệp bị gãy xương có kình khí chen chúc.
Chỉ cần kình khí chưa biến mất, thì miệng vết thương của Đinh Ngưng Điệp sẽ vẫn đau đớn như vậy.
Nếu nàng ta đủ tàn nhẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ người khác tổn thương mình, thì phải thành toàn cho nàng ta thôi.
Không phải Đinh Ngưng Điệp muốn lợi dụng bản thân sao, cũng là lợi dụng tâm tư Bạch Hàn Mặc dành cho nàng ta, để đối phó với mẹ Đinh và người ủy thác, những người đã đối xử không tốt với nàng ta từ lúc nhỏ.
Nên phải để nàng ta đau đau một chút, để về sau không còn dám đến trước mặt người khác kiếm chuyện, cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ người ta.
Sắc mặt Bạch Hàn Mặc vô cùng khó coi, thong thả mà quay đầu lại nhìn Ninh Thư, "Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, cô và mẹ cô liền chuẩn bị chôn cùng đi."
Nghe câu nói này, Ninh Thư thiếu chút nữa còn cho rằng mình lại đổi sang thế giới khác, không phải đây là lời thoại của Hoàng Đế sao.
Ninh Thư phất phất tay, "Anh yên tâm đi, chỉ là gãy xương thôi, không chết được đâu."
Bạch Hàn Mặc tức giận muốn chết, cho dù không chết, nhưng đau như vậy cũng là vấn đề lớn.
Trải qua một hồi bác sĩ, chuyên gia bận rộn, cuối cùng Đinh Ngưng Điệp cũng tỉnh lại, lúc tỉnh lại, điều đầu tiên cảm thấy là khó chịu đến cực điểm, ánh mắt nhìn đối phương như kiểu ta khó chịu như vậy, ngươi mau gϊếŧ ta đi.
Ninh Thư nhớ lại lần trước mình xuyên qua, cũng có một cô gái trẻ, không chịu nổi tra tấn mà cầu người yêu mình gϊếŧ mình chết đi, kết quả gϊếŧ thật nha.
Chuyện xấu hổ nhất không gì sánh bằng là tự đánh giá vị trí của mình trong lòng người khác quá cao.
Kiểu nói đối phương gϊếŧ mình đi như vậy, chính là muốn đối phương cứu mình, dùng hết thảy mọi biện pháp cứu mình.
Bằng không ta sẽ chết cho ngươi xem, đây là một dạng ngầm uy hϊếp.
Bạch Hàn Mặc nắm lấy tay Đinh Ngưng Điệp, vuốt ve khuôn mặt, "Không có việc gì, anh sẽ không để cho em có việc gì đâu."
Ninh Thư yên lặng ở một bên nhìn hai người tình chàng ý thϊếp, sinh ly tử biệt cảm động trời đất, thôi đi nha, "Chỉ là gãy xương thôi mà, vì sao tôi lại cảm thấy như bị ung thư sắp chết vậy."
Tai nạn xe cộ, điều trị ung thư không qua khỏi, rơi trên một đôi chân ái mới có thể khiến người ta rơi lệ nha.
"Câm miệng." Bạch Hàn Mặc hướng Ninh Thư quát, "Sao cô lại có thể ác độc như vậy, một chút, một chút thôi biết vì người khác suy nghĩ không được hả."
"Cô có biết trong lòng cô ấy kính trọng các người biết bao nhiêu hay không, luôn tìm mọi cách để các người tha thứ."
"Tôi đặc biệt hối hận vì đã từng đính hôn với cô, mà không phát hiện ra Đinh Ngưng Điệp mới là người tốt thật sự."
"Tôi vẫn chưa ra tay với các người, lần nào cũng khoan hồng độ lượng, là vì Đinh Ngưng Điệp luôn cầu tình sao."
Bạch Hàn Mặc bùm bùm mà nói một chuỗi dài.
Ninh Thư mặt vô biểu tình, "Anh nói đã là gì?"
Ninh Thư dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần mà ném cho Bạch Hàn Mặc, anh có tư cách gì mà yêu cầu tôi thay đổi.
Tôi không muốn lấy lòng anh, cũng không cần anh, tôi không có nhu cầu đối với anh, trong thế giới của tôi anh không phải người quan trọng nhất, tôi biết tôi đủ tốt.
Cho nên vì cái gì mà tôi phải thay đổi.
Anh có chỗ nào đáng giá để cho tôi phải tự thay đổi mình.
Tôi không thiện lương thì thế nào, ăn hết gạo nhà anh chắc?
Cảm thấy Bạch Hàn Mặc ở trước mặt nàng có một loại cảm giác tự cho mình quá ưu việt, giống như thích hắn thì phải kém một bậc trước mặt hắn vậy.
Cho nên mới nói, ai yêu trước người đó thiệt.
Ninh Thư đã định làm cho kình khí trên đùi Đinh Ngưng Điệp tiêu tan đi rồi.
Vì sợ Đinh Ngưng Điệp vẫn luôn đau mãi không hết, sẽ chọc vào vảy ngược của Bạch Hàn Mặc, sẽ lại dẫn hỏa lên trên người mẹ Đinh.
Dù sao mẹ Đinh cũng là người đẩy Đinh Ngưng Điệp xuống.
Hiện tại, Bạch Hàn Mặc nói một thôi một hồi, cái gì mà cô ác độc, cô không thiện lương, cô nên đi chết đi.
Nên giờ Ninh Thư vui sướиɠ quyết định để cho Đinh Ngưng Điệp đau thêm một đoạn thời gian nữa.
Ninh Thư nhún vai, xoay người bỏ đi, ra khỏi bệnh viện, đi đến tiệm thuốc Đông Y mua một ít thảo dược, chuẩn bị làm thêm kem dưỡng da.
Còn làm thêm một ít thuốc bổ.
Mấy thứ này chỉ cần có phương thuốc, là có thể làm thành công.
Nhưng trong đó cũng cần có một chút kỹ xảo, yêu cầu phải quen tay hay việc.
Ninh Thư làm xong, sẽ đưa cho mẹ Đinh dùng thử.
Gần đây mẹ Đinh tiều tụy đi rất nhiều, con gái bị người ta đoạt vị hôn phu, hôn nhân của mình cũng không thuận lợi, còn phải vội vàng ngầm thu xếp chuyện công ty.
Ninh Thư đem thuốc bổ và kem dưỡng da đưa cho bà.
Mẹ Đinh hỏi đây là cái gì, Ninh Thư giải thích rõ mấy thứ này cho bà nghe.
"Làm chút chuyện kiếm lời cũng tốt, để con khỏi có thời gian nghĩ ngợi tới chuyện của Đinh Ngưng Điệp và Bạch Hàn Mặc." Mẹ Đinh nhận lấy đồ, "Mẹ sẽ dùng."
Ninh Thư:......
Chẳng lẽ mẹ Đinh cho rằng nàng làm những việc này là vì muốn quên Bạch Hàn Mặc sao?
Cũng quá xem trọng Bạch Hàn Mặc đi, cho dù hắn lớn lên có soái, Ninh Thư cũng không hề có cảm giác gì.
Soái mấy chết đi cũng là một đống hũ bại, một hủ tro cốt.
Bất quá lớn lên soái khiến cảnh đẹp ý vui, nhưng những lời Bạch Hàn Mặc nói lại không cảnh đẹp ý vui chút nào.
Tốt xấu gì cũng đã từng là vị hôn thê, sao có thể lãnh khốc vô tình như thế, đảo mắt coi thành kẻ thù, hơn nữa một chút công đạo cũng không có.
Loại chuyện này cho dù phát sinh ở trên người ai, cũng sẽ sinh khí nha.
Giống như mẹ Đinh làm tổn thương Đinh Ngưng Điệp, Bạch Hàn Mặc sẽ không phẫn nộ sao, không muốn trả thù sao.
Đều là con người, nên phản ứng như nhau mà thôi.
Chỉ có người khác ác độc, nên chỉ cần trưng ra một bộ mặt thiện lương vô tội, thì sẽ thật sự biến thành người thiện lương vô tội sao?
Ninh Thư ha hả cười hai tiếng, cũng không biện giải, hướng bà nói: "Mẹ thử đi, khẳng định là dùng được, da mặt mẹ sẽ như hoa đào, trẻ đi mười tuổi."
Mẹ Đinh cho rằng Ninh Thư muốn khiến bà vui vẻ, nên không để trong lòng bao nhiêu, nói: "Đã lấy được cổ phần của giám đốc Triệu, nhưng so với cổ phần trong tay ba con vẫn còn thiếu nhiều lắm."
"Vậy tạo một chút tin đồn đi, chỉ cần mẹ bỏ được." Ninh Thư nói.
Mẹ Đinh nhấp nhấp môi, "Con có cách sao?"
"Chỉ cần mẹ bỏ được, con khẳng định sẽ nghĩ cách."
Ninh Thư mở nắp bình thuốc bổ ra, múc một muỗng đút cho mẹ Đinh.
Mẹ Đinh vội vàng nuốt xuống, loại thuốc bổ này được nấu từ một ít dược liệu, nên hương vị có chút mất hồn. (ý là hơi khó nuốt)
"Mẹ nhớ uống nó mỗi ngày nha."
Ninh Thư nhìn mẹ Đinh, "Mẹ thật sự đã hạ quyết tâm sao?"
"Quyết tâm ly hôn với ba, nhất đao lưỡng đoạn (một đao cắt đứt)?" Ninh Thư lo lắng mẹ Đinh sẽ mềm lòng.
Mẹ Đinh uống nước gật đầu, "Mẹ đã hạ quyết tâm rồi, cho dù không phải vì mẹ, thì mẹ cũng muốn vì con."
"Nếu ba con thật sự vứt bỏ mẹ, con nên biết tự làm như thế nào." Mẹ Đinh nói, "Cho dù công ty bị lăn lộn đến tan tành, mẹ cũng sẽ không đem vị trí Đinh thái thái và công ty nhường lại cho cô ta."
"Để cho bọn họ tiêu dao tự tại, còn da mặt dày nói cái gì mà chân ái." Mẹ Đinh oán hận nói.
Ninh Thư cảm thấy hiện tại mẹ Đinh dựa vào một lòng dạ oán phẫn để chống, đem khổ sở trong lòng ra để trả thù.
Nói cho cùng thì cũng là vợ chồng hơn hai mươi năm, mẹ Đinh hành động kiểu hại người hại mình.