Mưa đã ngừng rơi, nhưng có một luồng khí lạnh khiến bầu không khí bên ngoài tẩm điện vô cùng nghiêm trọng, Hoắc Khanh đột nhiên nở nụ cười, nhìn những vị thần tử này, lãnh đạm nói: "Nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"
"Hoàng thượng, chúng thần chỉ mong Hoàng thượng đi sai đường sẽ biết quay đầu lại, gϊếŧ yêu nghiệt để chỉnh đốn kỷ cương." Lão Thái sư không hề nhượng bộ nói.
Hoắc Khanh cười nhạt, khí thế trên người cực kỳ đáng sợ: "Nếu như trẫm không đồng ý thì sao, trẫm thân là thiên tử, ngay cả người con gái mình thích cũng không bảo vệ được, vậy vị Hoàng đế như trẫm thật sự chỉ là một kẻ bất lực."
"Hoàng thượng, trên người Hoàng thượng gánh vác tương lai của cả bách tính Yến quốc, cho dù chúng thần chết cũng phải dẫn Hoàng thượng đi lên con đường đúng đắn." Ngự sử lớn tiếng nói với Hoắc Khanh.
Vẻ mặt của Hoắc Khanh vô cùng lạnh lùng: "Muốn chết, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi." Hoắc Khanh rút đao treo ở bên hông thị vệ đang đứng bên cạnh ra, dùng tốc độ nhanh như chớp, trực tiếp đâm vào bụng của Ngự sử.
Sự việc xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thốt lên, Ngự sử bị đâm trúng khó khăn nói: "Hoàng thượng, xin người hãy gϊếŧ yêu nghiệt, nếu yêu nghiệt này tồn tại, thì giang sơn Yến quốc sẽ không giữ được."
Khuôn mặt Hoắc Khanh giận đến mức xanh mét, hắn lại có thể thành toàn cho cái tên Ngự sử có tiếng thanh liêm ngàn đời này, e rằng người đời sau đều sẽ nhớ viên quan này lấy cái chết để khuyên ngăn, rồi bị hắn gϊếŧ.
Tay Hoắc Khanh nắm chuôi đao bắt đầu run rẩy, trong đầu vang lên tiếng ong ong, phía sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh.
Ninh Thư cũng bị hành động của Hoắc Khanh dọa cho sợ hãi, vội vã nói với Thanh Trúc: "Đi gọi thái y nhanh lên, nhất định không được để Vương đại nhân xảy ra chuyện gì."
Thanh Trúc liền vội vàng xoay người chạy đi.
Ninh Thư hoàn toàn không ngờ Hoắc Khanh lại thực sự ra tay, tiểu hồ ly quả nhiên là vảy ngược của hắn, người khác vừa đυ.ng đến hắn sẽ phát điên.
Trong miệng Ngự sử Vương đại nhân bị đâʍ ɦộc ra máu tươi, đến giây phút cuối cùng trước khi chết hắn vẫn gắng gượng khuyên Hoắc Khanh: "Hoàng thượng, xin người hãy gϊếŧ yêu nghiệt này đi, gϊếŧ yêu nghiệt..."
Thái y còn chưa kịp tới, Vương đại nhân đã tắt thở, máu loãng lẫn vào nước mưa chảy đi rất xa, thị vệ lập tức khiêng Ngự sử Vương đại nhân xuống dưới.
Ánh mắt Ninh Thư thâm trầm nhìn Hoắc Khanh, quay đầu lại thấy tiểu hồ ly sợ đến mức che miệng, liền lạnh lùng nói với tiểu hồ ly: "Hoàng thượng vì cô mà làm ra chuyện điên rồ như này, nếu như cô thực sự yêu Hoàng thượng, vậy thì hãy tự kết liễu mạng sống của mình đi, đừng để Hoàng thượng khó xử như vậy, Hoàng thượng vì cô mà phải đội lên cái mũ hôn quân rồi đấy."
Ninh Thư chỉ tùy tiện nói như vậy, nhưng cô dám khẳng định tiểu hồ ly sẽ không dám tự kết thúc mạng sống của mình, về bản chất mà nói, tiểu hồ ly là một người vô cùng ích kỷ.
"Tiêu Tiêu, nàng im đi." Hoắc Khanh cầm thanh đao vẫn còn nhỏ giọt máu tươi che trước mặt tiểu hồ ly: "Kim Linh là người con gái trẫm yêu, thế giới này không ai có thể làm tổn thương nàng ấy."
Ninh Thư:...
Được rồi, ngươi vui vẻ là được.
Một loạt hành động vừa rồi của Hoắc Khanh khiến mọi người trấn định lại, sắc mặt của các đại thần đang quỳ dưới đất đều trở nên tái nhợt, lão Thái sư tức giận đến mức thân thể lảo đảo, thanh âm run rẩy nói:"Hoàng thượng, người dứt khoát gϊếŧ lão thần luôn đi, gϊếŧ tất cả chúng thần đi, giang sơn Yến quốc nguy rồi."
Lão Thái sư nói xong liền khóc lớn: "Tiên đế, là thần có lỗi với người, không dốc sức phò tá Hoàng thượng, để Hoàng thượng bị yêu nghiệt mê hoặc, làm ra chuyện tàn bạo như vậy."
"Hoàng thượng, các vị đại thần chỉ muốn xem thái độ của người thế nào, không bằng nhốt con hồ ly tinh này lại trước đã." Ninh Thư đi tới trước mặt Hoắc Khanh, cúi người hành lễ.
"Câm miệng, Tiêu Tiêu, đừng tưởng rằng trẫm không biết trong lòng nàng đang nghĩ điều gì." Hoắc Khanh lạnh lùng chán ghét nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư vô cùng oan ức nói: "Hoàng thượng, thần thϊếp làm tất cả cũng chỉ vì Hoàng thượng, chỉ là hiện tại trong tình huống này phải có một người chịu nhún nhường một bước."
"Hừ, nhốt Kim Linh lại, còn về việc có gϊếŧ nàng ấy hay không, trẫm nhất định sẽ không nhượng bộ nữa, nếu không có Kim Linh, thì ngôi vị hoàng đế này, giang sơn Yến quốc này, trẫm cũng không cần." Ánh mắt Hoắc Khanh sắc bén như lưỡi dao quét qua khuôn mặt của Ninh Thư.
Ây dô, thật thâm tình, thật là cảm động, xí, Ninh Thư khóc lóc kéo ống tay áo của Hoắc Khanh: "Hoàng thượng, thần thϊếp cầu xin người, đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa."
Hoắc Khanh vung tay hất tay của Ninh Thư ra: "Tiêu Tiêu, đừng giả bộ nữa, trẫm trước giờ chưa từng có tình cảm với nàng, bây giờ lại to gan đến mức dám có tâm tư với Kim Linh của trẫm, muốn lấy mạng của nàng ấy, trẫm sẽ gϊếŧ nàng trước."
Hoắc Khanh cầm đao trong tay đâm về phía Ninh Thư.
"Nương nương cẩn thận." Tiêu nguyên soái hô lớn về phía Ninh Thư, muốn đứng lên, kết quả bởi vì quỳ trên mặt đất quá lâu, nên hai chân đều tê rần cả lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao đâm tới phía cháu gái mình.
"Mẫu hậu, mẫu hậu mau tránh ra." Hoắc Thừa Vọng tận lực khàn giọng hét về phía Ninh Thư.
Ninh Thư kêu lên một tiếng chói tai, lăn một vòng trên mặt đất, bộ dáng chật vật tránh thoát khỏi lưỡi đao của Hoắc Khanh, dùng vẻ mặt khϊếp sợ cùng bi thương sững sờ nhìn Hoắc Khanh: "Hoàng thượng, người muốn gϊếŧ thần thϊếp sao?"
Đôi mắt của Hoắc Khanh đỏ thẫm, nỗ lực muốn trấn định lại, thế nhưng trong lòng lại cuồn cuộn một dòng lệ khí muốn hủy diệt tất cả, Hoắc Khanh biết hắn đã bị trúng kế.
"Hoắc Khanh, đừng mà." Tiểu hồ ly kéo tay Hoắc Khanh lại, lắc đầu khóc lóc nói: "Hoắc Khanh, đừng vì thϊếp mà gϊếŧ người nữa, thϊếp không muốn khiến người khó xử, thϊếp có thể rời khỏi hoàng cung, chỉ cần người sống tốt."
Hoắc Khanh lập tức vội vàng nắm lấy bả vai của tiểu hồ ly: "Nàng là của trẫm, trẫm không cho phép nàng rời xa trẫm."
Ninh Thư đỡ lấy búi tóc đã bị lệch của mình, an ủi Hoắc Thừa Vọng nãy giờ đã bị dọa sợ.
Sự việc phát triển cho tới bây giờ, văn võ bá quan càng không thể giữ lại tiểu hồ ly, tiểu hồ ly vô cùng sợ sệt, muốn chạy trốn, nhưng lại bị Hoắc Khanh bá đạo giữ ở bên người.
Trong lòng tiểu hồ ly rất rối loạn, sợ đến nỗi cơ thể bắt đầu run rẩy, bật khóc hét lớn về phía Hoắc Khanh: "Hoắc Khanh, thϊếp không muốn chết, thϊếp thực sự không muốn chết."
"Không ai có thể khiến nàng chết, có trẫm ở đây, không ai có thể làm hại được nàng." Hoắc Khanh ôm lấy tiểu hồ ly đang khóc thút thít.
Ninh Thư cảm thấy khó chịu, cứ chàng chàng thϊếp thϊếp như thế, thật nhạt nhẽo mà.
"Nếu như Hoàng thượng muốn yêu nghiệt sống, vậy thì xin Hoàng thượng thoái vị! Như vậy yêu nghiệt mới không thể gây ra tổn hại lớn cho giang sơn Yến quốc." Lão Thái sư nói rõ ràng, trực tiếp để Hoắc Khanh thoái vị.
"Chúng thần đồng ý, xin Hoàng thượng thoái vị." Đại thần quỳ trên mặt đất trăm miệng một lời nói.
Toàn thân Hoắc Khanh chấn động, hàm răng dường như cũng đang phát run: "Hóa ra các ngươi ở đây chờ trẫm là muốn phế truất trẫm, Yến quốc này là của Hoắc gia, giang sơn này do Hoắc gia gầy dựng, từ lúc nào đến phiên những nô tài như các ngươi làm chủ hả."
"Chúng thần cũng là vì sự nghiệp thiên thu của Yến quốc, nếu như Hoàng thượng không muốn thoái vị, vậy thì gϊếŧ yêu nghiệt kia đi, lão thần đã lớn tuổi như vậy, cũng chẳng sống được bao nhiêu ngày nữa, muốn làm một việc gì đó cho giang sơn Yến quốc lần cuối, xuống dưới đất đối mặt với Tiên đế cũng có thể nói lão thần đã làm hết trách nhiệm của một vị thần tử."
Lão Thái sư không thèm để ý đến sống chết.
Toàn thân Hoắc Khanh rét run, hắn chỉ muốn có một người con gái để yêu thương, vì sao những người này phải làm như vậy, cứ muốn hắn làm một người cô đơn cao cao tại thượng, một ngày trôi qua mà không có hồ nhi, thì chả có điều gì vui vẻ đáng nói.
Hiện tại có hai con đường đặt trước mặt Hoắc Khanh, muốn có ngôi vua thì không có tiểu hồ ly, muốn có tiểu hồ ly thì không thể có ngôi vua.