“Tiểu Ninh, đi mau! Chúng ta sắp muộn lớp rồi, giảng đường trên lầu bảy đó!”
“A Tiểu Điềm, chúng ta chỉ cần đi qua bụi cỏ trên con đường này là chúng ta có thể đến đó sớm đó!”
“Nhưng hôm nay tớ mặc váy, sợ cỏ xước vào chân.”
“Xước chân hay điểm quan trọng hơn. Đi muộn sẽ bị trừ 10 điểm. Chúng ta đã bị trừ bao nhiêu lần rồi? Tớ đi trước đây.”
“A, Tiểu Ninh, tớ cùng cậu đi , chờ tớ với.”
Tiểu Ninh sớm đã chạy nhanh như một vận động viên điền kinh, Tiểu Điềm ở phía sau một mực đuổi theo để đuổi kịp Tiểu Ninh cùng nhau bước vào giảng đường, nhưng cô chạy vội đến mức không chú ý xung quanh, không cẩn thận ngã vào bụi cỏ không cao. Cô nhắm mắt lại, sẵn sàng chịu đựng cơn đau nhưng lại không trải qua cơn đau nào như đã dự kiến.
“Yo, lão tử nằm đây để lười biếng một chút, không ngờ còn có nữ nhân tới để ôm ấp yêu thương sao?”
Tiểu Điềm bị giọng nói thô lỗ làm cho hoảng sợ đến mức vội vàng mở mắt ra. Cô thực sự đang nằm trên người một người đàn ông lạ. Bộ quần áo trên người đàn ông đó có chút cũ nát, thậm chí có lỗ rách, trên quần áo có không ít màu đen của bùn đất tro bụi. Tiểu Điềm từ trong chỗ rách trên áo anh ta có thể nhìn thấy bộ ngực màu lúa mì khoẻ mạnh. Chỉ là, hiện tại tư thế cô và anh ta quá mập mờ, bộ ngực của cô áp vào l*иg ngực cường tráng của anh, hai tay đặt trên đầu vai anh, mặt dán vào cổ của người đàn ông, có một chút mùi mồ hôi nhưng cũng không tệ lắm, cô cảm thấy hô hấp của anh ta càng ngày càng gấp gáp.
“Em còn muốn nằm thêm một lúc nữa không?” Người đàn ông nhếch mép nói.
Tiểu Điềm vội vàng đỡ lấy vai người đàn ông cố gắng đứng dậy, nhưng khi đứng dậy lại không đứng vững, ngồi vào chỗ trọng yếu của người đàn ông, người đàn ông đau đớn rêи ɾỉ, cơn đau do cách ngồi này khiến anh ta khó chịu đựng được, mà cô gái bối rối hoảng sợ, chiếc váy bị lật lên, chiếc qυầи ɭóŧ bên trong lộ ra, người đàn ông có thể nhìn thấy qυầи ɭóŧ có hình động vật trong phim hoạt hình.
Lúc này, cô gái đang ngồi tại chỗ trọng yếu của người đàn ông, cô nói nhiều lần rằng cô xin lỗi và muốn đứng dậy bỏ chạy, lòng dạ xấu xa của người đàn ông muốn trừng phạt cô gái hư đốn này, anh ta dùng bàn tay thô ráp có vết chai lớn ôm lấy eo thon của cô, tay kia chống lên đất ngồi dậy. Trên mặt đất, bộ phận trọng yếu của người đàn ông bắt đầu sưng lên, đỉnh lên nơi bí ẩn bị che khuất của Tiểu Điềm, người đàn ông lúc này đã nhìn thấy cô gái đang mở rộng hai chân của mình mà ngồi trên hông anh, khí huyết trong người anh giống như đang sôi trào.
“Em là muốn đúng không, chủ động ngồi lên người người ta như vậy, ân?”
Anh ta nói xong, nhìn thấy cô gái nhỏ sắp khóc không ra nước mắt đến hoảng sợ, tâm tình thật sảng khoái, cô gái này không biết nên nói cái gì, thật là con mẹ nó đáng yêu a! Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy được là khuôn mặt trắng trẻo, khuôn miệng đỏ mọng như anh đào, đôi mắt to ngấn nước, lông tơ trên mũi và những giọt mồ hôi chảy ra vì khẩn trương. Cũng không biết bàn tay nhỏ cùng miệng nhỏ, nhất là nơi mẫn cảm thần bí kia có thể chịu đựng vật thô to của anh không.
Lúc này cô gái còn không biết rằng người đàn ông đã bắt đầu có suy nghĩ xấu hổ với cô, tâm tình của người đàn ông càng ngày càng tốt vì được ở gần cô gái nhỏ bé này, Tiểu Điềm nhanh chóng đứng dậy sửa sang lại áo váy. Cô trừng mắt với người đàn ông, “Lưu manh”, cô gái ném câu nói cho người đàn ông ngồi dưới đất rồi nhanh chóng chạy đi.
Người đàn ông cũng không khó chịu, anh ngồi trên đất một lúc, sau đó chậm rãi đứng lên, uể oải cho đến khi vật bên dưới hết sưng.
Tiểu Điềm lơ đãng trong suốt buổi học, người đàn ông này ... tại sao anh ta lại có hành động lưu manh như thế với cô ... Cô còn ngồi trên người anh ta một cách xấu hổ như vậy, a! Hình như anh ta còn nhìn chằm chằm qυầи ɭóŧ cô một hồi, vừa nhìn vừa cười! Hừ, càng nghĩ càng tức!
Tiểu Ninh động vào Tiểu Thiên một chút: “Tiểu Điềm, cậu đang suy nghĩ cái gì đó? Sao mặt lại đỏ như vậy?”
“Không có gì…”