Editor: Nguyetmai
Tại nhà họ Kỷ…
Kỷ Dạ Bạch tìm một cái bình hoa rồi cắm chỗ hoa baby vào, đặt trên tủ đầu giường.
Ninh Hề Nhi đau đầu, “Du Nhiên và Tiêu Hi Thần biết chúng ta ở chung một phòng, làm sao bây giờ…”
“Cậu rất sợ người khác phát hiện chúng ta ở chung một phòng?” Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch nháy mắt híp lại.
“Này, hai người chúng ta như vậy, người khác biết được chắc chắn sẽ nói ra nói vào!”
Mặc dù bọn họ là bạn thân từ thuở nhỏ, cho dù không có gì xảy ra nhưng nếu bị người khác biết được bọn họ ở chung một phòng, tóm lại là không hay.
Kỷ Dạ Bạch khẽ xoa cằm, nhíu mày, “Không muốn bị người khác biết, vậy từ hôm nay trở đi phải ngoan ngoãn nghe theo lời của anh đây!”
Ninh Hề Nhi hơi tức giận, “Kỷ Dạ Bạch, sao cậu cứ luôn như vậy thế! Cậu là cậu, tôi là tôi, tại sao cứ phải bắt tôi nghe lời cậu? Điều này thật sự không công bằng chút nào hết!”
“Bạn gái phải nghe lời bạn trai nói, đó là điều hiển nhiên.” Kỷ Dạ Bạch ngang ngược nói, thế nhưng cậu Kỷ lại không biết, “n” năm sau khi hắn đã trở thành một ông chồng sợ vợ rồi nhớ lại khoảng thời gian này, cảm thấy mặt mình bị vả bốp bốp bốp đầy vang dội…
“Tôi không muốn nghe!”
Kỷ Dạ Bạch cười xấu xa.
Cậu không nghe, tôi cũng có biện pháp bắt cậu phải nghe.
…
Ngày hôm sau…
Sáng sớm, Ninh Hề Nhi đang ngủ say, lại bị một đôi bàn tay to lôi ra khỏi ổ chăn.
“Ư…” Nhập nhèm mở mắt ra, đợi đến lúc thấy rõ là Kỷ Dạ Bạch đã ăn mặc chỉnh tề, cô bực mình giơ tay lên tát hắn, “Sáng sớm đã phá giấc ngủ của người khác, cậu phiền quá đó!”
Kỷ Dạ Bạch túm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cô dễ như ăn cháo, “Dậy đi, ăn sáng thôi.”
Ninh Hề Nhi nhìn đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, uất ức oán giận, “Còn lâu mới đến lúc đi học, để cho tôi ngủ thêm hai mươi phút…”
“Không được. Dậy đi, dậy mặc quần áo vào.” Kỷ Dạ Bạch cười xấu xa, “Không thì, tôi mặc giúp cậu nhé! Hử?”
Hắn đè thấp giọng, tiếng “hử” cuối cùng trầm trầm lại khàn khàn quyến rũ, khiến cho người nghe phải đỏ mặt xấu hổ.
Ninh Hề Nhi biết, chắc chắn Kỷ Dạ Bạch có thể làm được cái hành vi lưu manh đó, tiếc rằng đấu trí hay so dũng khí cũng không bằng hắn nên chỉ có thể… nhịn!
Cô cầm đồng phục vào toilet thay, Kỷ Dạ Bạch liền đứng ở cửa chờ cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giống như sợ cô chạy mất, kéo cô đến trước bàn ăn.
Ninh Hề Nhi nhìn thoáng qua, bữa sáng hôm nay của nhà họ Kỷ phong phú hơn rất nhiều so với bình thường.
Kỷ Dạ Bạch đặt ly sữa xuống trước mặt cô, kiêu ngạo hếch cằm lên, “Uống sữa đi.”
“Tôi không thích uống sữa…” Ninh Hề Nhi nhỏ giọng phàn nàn.
“Không uống cũng được.” Kỷ Dạ Bạch nhếch môi, cầm lấy điện thoại di động, “Alo, Tiêu Hi Thần, có chuyện nhờ cậu giúp tôi một chút, gửi tin tôi với Ninh Hề Nhi ở chung dưới một mái nhà, ngủ chung trên một cái giường lên diễn đàn của trường học…”
Ninh Hề Nhi lập tức cuống quýt, “Tôi uống, tôi uống còn không được sao!” Cô cầm ly sữa lên uống ừng ực.
Kỷ Dạ Bạch vừa lòng nói, “Không sao, tôi cúp máy rồi.”
“Uống cả cái này đi.” Kỷ Dạ Bạch đưa một cái chén nhỏ qua, bên trong đựng nước canh có màu sắc kì dị…
“Đây là cái gì…”
“Thuốc độc.”
Ninh Hề Nhi: “!!!”
Nhìn động tác quan tâm lẫn nhau giữa hai người, bà Kỷ phụt một tiếng bật cười, giải thích, “Hề Hề, Dạ Bạch lừa con đấy, đó là canh tẩm bổ mà thằng con trai dì dặn má Lưu nấu cho con. Con uống nhiều vào, thứ này rất tốt cho sức khỏe.”
Ninh Hề Nhi không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt nhìn.
Cho nên… Không phải là Kỷ Dạ Bạch đang ăn hϊếp cô, mà là đang… chăm sóc cô?
Tên ác ma này rốt cuộc có ý tứ gì?