Editor: Nguyetmai
Giọng Tần Cẩn Du the thé như con vịt bị bóp cổ, đang cao vυ't rồi đột nhiên im bặt.
Ninh Hề Nhi chớp chớp mắt, ngạc nhiên nhìn cậu trai trước mặt.
Kiều Nam Thành mặc bộ đồng phục màu đen đơn giản, chìa tay ra với cô.
Cậu ta nhìn cô bằng đôi mắt long lanh, do nói lắp nên làn da màu mật ong đỏ ửng.
Nhưng ánh mắt cậu ta lại vô cùng kiên định.
Cậu ta biết, từ trước tới giờ cậu ta chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối, âm thầm bảo vệ Ninh Hề Nhi.
Nhưng lần này, cậu ta không muốn nhìn thấy Ninh Hề Nhi tủi thân nữa!
Cho dù bị cười nhạo, cậu ta cũng không quan tâm.
“Có, có thể chứ?” Cậu ta ấp úng lặp lại một lần, thấy Ninh Hề Nhi không có phản ứng gì thì ủ rũ cúi đầu, y như một con cún lớn phải chịu ấm ức.
Vô số nữ sinh xung quanh đều kích động.
“Muốn sờ đầu cậu ta quá đi, hu hu hu…”
“Ninh Hề Nhi, mau đồng ý đi!”
“Cô ta không khiêu vũ với cậu thì để tôi!”
Ninh Hề Nhi nhìn xung quanh, không kìm được mà bật cười.
Thì ra Kiều Kiều được nhiều người thích như vậy, có khi chính cậu ta cũng không biết đấy.
“Ừm.” Cô gật đầu thật mạnh, nở nụ cười tươi như hoa.
Mặt Kiều Nam Thành càng đỏ hơn.
Bàn tay ấm áp khô ráo nắm lấy bàn tay trắng ngần mềm mại, bắt đầu khiêu vũ theo tiếng nhạc du dương.
Kỹ thuật nhảy của hai người đều bình thường, thế nên chỉ nhảy một điệu xã giao đơn giản nhất.
Tuy chỉ là điệu nhảy đơn giản nhưng vẫn khiến người ta không sao rời mắt.
Điệu nhảy kết thúc…
“Kiều Kiều, cảm ơn nhé, tôi mời cậu ăn thịt!”
“Không, không cần cảm ơn.”
Giúp cô thoát khỏi cảnh ngộ khó xử là chuyện đương nhiên.
Ninh Hề Nhi mỉm cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, trên gò má phúng phính như trẻ con hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Cô muốn rút tay ra, nhưng Kiều Nam Thành lại đột nhiên nắm tay, bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô.
Ninh Hề Nhi ngẩn ra: “Buông tôi ra.”
Yết hầu Kiều Nam Thành trượt lên trượt xuống, vội vàng thả tay cô ra.
Ở nơi cô không nhìn thấy, cậu ta lặng lẽ siết chặt nắm tay, như thể làm vậy có thể lưu giữ độ ấm còn sót lại trên đó lâu hơn một chút…
Chỉ một chút thôi… là tốt rồi…
Tần Cẩn Du hung tợn trừng Ninh Hề Nhi, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Cảm giác bị vả mặt trước mọi người không hề dễ chịu chút nào!
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói dịu dàng như nước vang lên, khiến cô ta như bị sét đánh.
“Ninh Hề Nhi, tôi có thể mời em khiêu vũ chứ?” Ngôn Dịch Thâm khom người mời cô theo phong cách cổ điển, tao nhã và lịch thiệp.
Hội trường như nổ tung, mỗi người một biểu cảm, có không thể tin nổi, có trố mắt nghẹn lời và hơn cả đó chính là cực kỳ hâm mộ!
Ninh Hề Nhi cau mày, Ngôn Dịch Thâm đã chủ động ôm eo cô, ghé sát bên chiếc tai xinh xắn mịn màng của cô, hạ thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân.”
Ninh Hề Nhi mỉm cười.
Cô vừa cười, đôi mắt như lóe lên ánh sao, trong suốt và ngời sáng, khiến người ta muốn cho cô cả thế giới chỉ để lưu giữ nụ cười trong khoảnh khắc ấy.
Ánh mắt Ngôn Dịch Thâm hiện vẻ kinh ngạc không thể che giấu trước vẻ đẹp ấy, gã thật lòng khen ngợi: “Đêm nay em thật sự rất đẹp.”
Gã kéo Ninh Hề Nhi nhẹ nhàng khiêu vũ, hai người như một vị bá tước tao nhã thời Trung Cổ và nàng tinh linh xinh đẹp rơi xuống nhân gian, nếu như chụp lại cảnh tượng giờ phút này, thì bất kỳ một bức ảnh nào cũng đều có thể trở thành ảnh bìa tạp chí được.
“A a a a a a Hội trưởng sao có thể dịu dàng đến vậy!
“Đẹp trai quá đi mất! Hu hu… Ninh Hề Nhi thật may mắn!”
“…”
Điệu nhảy kết thúc…
Gương mặt của Tần Cẩn Du đã hoàn toàn trắng bệch. Cô ta cắn đôi môi không còn chút máu nào, lại nghe thấy một câu nói như ác mộng lần nữa.
“Ninh Hề Nhi, tôi có thể mời cậu khiêu vũ một điệu được không?”