Editor: Nguyetmai
Thời gian như ngừng lại vài giây, bầu không khí trong hội trường vô cùng quái dị.
Người đầu tiên lên tiếng chính là Tần Cẩn Du với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Ông nói cái gì? Cô Ninh gì cơ? Làm gì có cô Ninh nào ở đây! Ông đùa tôi đấy hả!” Tần Cẩn Du mất bình tĩnh gào lên kinh ngạc.
Người đàn ông kia bình tĩnh nói: “Những món quà này là tặng cho cô Ninh Hề Nhi, phiền cô nhường đường.”
Tâm trạng của Tần Cẩn Du bây giờ như thể vừa bay lên mây, nhoáng cái đã ngã xuống bùn lầy, vẻ mặt trắng bệch đến thảm hại!
Đám người xung quanh đều ngây ngẩn, chỉ cảm thấy thế giới này quá thần kỳ rồi!
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Người đàn ông trung niên phất tay, những người phía sau đồng loạt mở hộp quà trong tay ra, như đã được huấn luyện kĩ càng.
Trong chiếc hộp to nhất có chứa một bộ váy.
Một bộ váy đẹp đến mức rung động lòng người.
Bộ váy được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, trên thân váy là vô số hạt kim cương nhỏ lấp lánh với đủ loại màu sắc như xanh đậm, xanh ngọc, trắng… hòa vào nhau một cách hoàn mỹ, như thể thu cả bầu trời sao vào đó.
Trong các hộp khác lần lượt là giày, đồ trang sức…
“Đây là… váy thiết kế cao cấp trong bộ sưu tập Star của Sealove phải không?” Một giọng nữ run rẩy vang lên, cả hội trường đều kinh hãi!
Đó là thương hiệu chuyên cung cấp cho hoàng gia nước E, nổi tiếng bởi vẻ đẹp lộng lẫy và mức giá trên trời của nó.
Một chiếc váy bình thường nhất cũng cũng có giá vô cùng cao, huống hồ đây lại còn là hàng thiết kế cao cấp nữa…
“Trời ạ! Đây là ai tặng cho Ninh Hề Nhi vậy?”
“Thì ra là tặng cho Ninh Hề Nhi! Không phải Tần Cẩn Du nói là cậu Triết tặng cô ta sao?”
“Các cậu xem vẻ mặt của Tần Cẩn Du kìa. Choáng thật, vừa rồi cô ta còn tự tin như vậy, tôi cũng đến xấu hổ thay cho cô ta!”
“Đúng vậy, cái đồ ảo tưởng sức mạnh, tuy cậu Triết có tiền nhưng sao có thể tặng cô ta chiếc váy đắt như vậy được!”
“…”
Mắt Tần Cẩn Du đỏ quạch, cô ta ngơ ngác nhìn chiếc váy kia.
Đó rõ ràng phải là váy của cô ta! Của cô ta!
Sao lại biến thành của Ninh Hề Nhi chứ?
“Đây là của tôi! Đưa cho tôi!” Tần Cẩn Du phát điên gào lên: “Ninh Hề Nhi, mày không xứng với bộ váy này! Chỉ có tao mới xứng!”
Ninh Hề Nhi đang định rời khỏi đây, không để ý đến những thứ này, nghe vậy thì dừng bước, quay đầu.
Cô cúi xuống nhìn bộ váy ướt sũng của mình, lạnh lùng trừng Tần Cẩn Du: “Cô hắt nước hoa quả vào người tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô. Đừng cho là tôi sợ cô, chỉ là tôi không thèm để ý tới cô thôi!”
Nhưng Tần Cẩn Du cứ năm lần bảy lượt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô sẽ không nhịn nữa!
“Cô nói đây là của cô à? Tiếc là không phải!” Ninh Hề Nhi nhếch miệng nở nụ cười tươi như hoa nở: “Tôi đã nói rồi, đồ của tôi thì dù có vứt đi cũng sẽ không cho cô!”
Cả hội trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều giật mình!
Người đàn ông trung niên cúi mời một cách lịch thiệp: “Cô Ninh, chúng tôi đã sắp xếp người giúp cô đổi trang phục rồi, mời đi bên này.”
Ninh Hề Nhi thản nhiên gật đầu: “Cảm ơn.”
…
Hai mươi phút sau, Ninh Hề Nhi quay lại hội trường lần nữa.
Cô vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Thành Du Nhiên trang điểm nhẹ nhàng cho cô, thợ trang điểm mà bên Trung tâm Thương mại Phồn Anh đưa đến làm lại kiểu tóc giúp cô, lúc này trông cô như một ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời.
Tần Cẩn Du nghiến răng nghiến lợi nhìn cô. Chiếc váy đuôi cá cô ta vẫn tự hào mà so sánh với chiếc váy Star của Ninh Hề Nhi thì đúng là một trời một vực, không khác gì mây với bùn!
Cô ta thật không cam lòng…
Không cam lòng!
“Ninh Hề Nhi, ngoài khuôn mặt ra thì mày còn có cái gì? Chẳng phải là mày ỷ vào khuôn mặt này nên mới có người khác chịu tiêu tiền vì mày sao!” Tần Cẩn Du phẫn nộ chỉ trích: “Loại đàn bà giống mày chẳng ai thèm đâu. Mày có ăn mặc xinh đẹp nữa cũng có tác dụng gì, chẳng có thằng đàn ông nào mời mày khiêu vũ đâu!”
Đám nam sinh trong hội trường ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai dám đến mời Ninh Hề Nhi khiêu vũ.
Thứ nhất, bọn họ kiêng dè cái người theo đuổi và tặng quà cho Ninh Hề Nhi, thứ hai là bọn họ cảm thấy Tần Cẩn Du nói cũng khá có lý…
Tần Cẩn Du thấy quả nhiên không ai mời Ninh Hề Nhi thì cười ngặt nghẽo: “Mày nhìn đi, báo ứng đến rồi đấy!”
Cô ta còn chưa dứt lời thì một giọng nói vụng về vang lên: “Ninh, Ninh Hề Nhi, tôi, tôi có thể, mời, mời cậu khiêu vũ được không?”