Ninh Hề Nhi nheo đôi mắt xinh đẹp của mình lại, giật lấy chiếc điện thoại trong tay Thành Du Nhiên, lạnh lùng nói: “Này bạn gì ơi, vừa rồi Du Nhiên chỉ nói cậu cho cậu ấy ba tấm vé, nhưng mà cậu ấy chưa hề nói là ba tấm vé đó đưa cho ai. Làm sao cậu biết hai người còn lại là tôi và Kiều Nam Thành vậy?”
Người trong điện thoại im bặt, hiển nhiên là Tần Cẩn Du cứng họng rồi.
“Tôi tin người làm Thư ký Hội trưởng Hội học sinh như cậu sẽ không làm chuyện hãm hại bạn bè này đâu nhỉ? Ôi trời, tín hiệu chỗ tôi không tốt, cúp máy đây!”
Nói xong, cô nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Không cần tưởng tượng cũng biết vẻ mặt Tần Cẩn Du lúc này vô cùng thú vị.
Vẻ mặt của Thành Du Nhiên tràn đầy sùng bái nói: “Trời ạ, Hề Nhi, cậu lợi hại thật đấy!”
Tần Cẩn Du đầu bên kia chẳng dễ chịu gì, bị mọi người dùng ánh mắt khác lạ soi mói, khiến cô ta hận không thể đào cái hang mà chui vào!
Chết tiệt! Biết trước thế này thì đã không đồng ý giúp Mộc Y Tinh dạy dỗ mấy đứa nhóm Ninh Hề Nhi rồi!
Đến cả những người ban nãy còn giúp cô ta nói chuyện cũng cạn lời, ghét bỏ liếc cô ta một cái rồi không thèm để ý nữa.
Ngôn Dịch Thâm mỉm cười, đôi mắt híp lại tựa như vầng trăng khuyết cong cong, thấp giọng nói: “Tôi nhớ là hoạt động lần này, toàn bộ thành viên của Hội học sinh đều có phần chứ nhỉ?”
Người con trai này cười càng dịu dàng bao nhiêu, lại càng khiến cho cô ta táng đởm kinh hồn bấy nhiêu.
Cô ta trả lời mà chảy mồ hôi ròng ròng: “Có thể do danh sách mà Tổ Thể dục báo cáo lên có vấn đề chăng?”
“Hóa ra là thế.” Ngôn Dịch Thâm cười như gió xuân, “Hi vọng lần sau, Thư ký Tần có thể phát hiện kịp thời, đừng để xảy ra những sai lầm vặt vãnh này nữa.”
“Vâng ạ!” Tần Cẩn Du bất giác thẳng sống lưng, mồ hôi lạnh toát đầy trán.
Ngôn Dịch Thâm lạnh lùng nói: “Nếu tôi còn phát hiện cô nhắm vào người kia, thì chức Thư ký Hội trưởng này chắc cũng không còn phù hợp với cô nữa.”
Mặt Tần Cẩn Du lập tức trắng bệch: “Hội, Hội trưởng… Tôi đã rõ. Tôi xin hứa sẽ không phạm sai lầm nào nữa!”
Một chút nghi ngờ chợt xuất hiện trong lòng, lẽ nào Ngôn Dịch Thâm đang bảo vệ Ninh Hề Nhi sao?
…
Cửa bán vé…
Ninh Hề Nhi trợn tròn mắt khó tin: “Vé may mắn? Có thật không vậy?”
Vài phút trước, vì để an ủi Du Nhiên nên cô đã quyết định tự móc tiền túi ra mua vé, cuối cùng nhân viên bán vé vô cùng nhiệt tình báo cho cô một tin là: Cô là du khách thứ một triệu của công viên giải trí này nên sẽ được tặng thêm 3 tấm vé may mắn.
Ba tấm vé vào cửa này, còn nhiều đặc quyền hơn cả loại vé VIP đắt nhất! Tất cả trò chơi đều được ưu tiên! Tất cả đồ ăn đồ uống đều được miễn phí! Công viên giải trí còn cung cấp phòng nghỉ miễn phí, và còn “n” phúc lợi khiến người khác phải thèm thuồng nữa…
Phản ứng đầu tiên của Ninh Hề Nhi là: Đậu má lừa đảo!
Cô gái bán vé giống như nhận ra sự nghi ngờ của cô: “Chị ơi là thật đó. Hơn nữa ba tấm vé vào cửa này, bên em sẽ không thu của chị một đồng nào hết ạ!”
Thành Du Nhiên kéo kéo tay áo Ninh Hề Nhi: “Tớ thấy hình như là thật đó!”
Ninh Hề Nhi nửa tin nửa ngờ nhận lấy vé, một lần nữa, khi bọn họ quay lại cửa soát vé, ông bảo vệ vừa nãy còn hung hãn giờ lại cúi đầu chín mươi độ chào ba người, sau đó cung kính lễ độ đón ba người vào: “Chúc ba vị quý khách chơi vui vẻ!”
Woa ka ka! Bánh từ trên trời rơi xuống là có thật!
Ninh Hề Nhi mặt hí hửng: “Woa! Không thể ngờ tớ lại may mắn như vậy! Tiểu Kiều và Tiểu Nhiên đâu, mau lại đây đỡ trẫm đi thưởng ngoạn công viên nào!”
“Vâng!” Thành Du Nhiên phối hợp nâng tay cô lên, Kiều Nam Thành lại nhíu mày đưa mắt quét một vòng xung quanh, không phát hiện ra dị thường gì.
Chẳng lẽ, thật sự là do Ninh Hề Nhi may mắn sao?