Bước chân Ninh Hề Nhi khựng lại, ánh mắt đen láy như ngưng lại.
“Anh Kỷ… Kỷ Dạ Bạch à?” Cô không dám tin hỏi lại.
Tiêu Hi Thần gật đầu, mặt khổ sở như ăn mướp đắng, “Chị dâu à, chị đừng cãi nhau với anh Kỷ nữa mà, anh Kỷ không vui thì người chịu tội là đám đàn em bọn em đấy!”
Ồ ồ ồ, làm đàn em đúng là cực khổ nhỉ!
Ninh Hề Nhi cắn đôi môi anh đào, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ, “Tôi không biết cậu ấy đang giận cái gì nữa…”
“Ôi ngất mất, chị dâu à, đàn ông ghét nhất cái gì chị biết không? Đó là bị cắm sừng ấy!” Tiêu Hi Thần đỡ trán, “Chị hẹn hò với thằng đàn ông khác thì tất nhiên anh ấy phải điên lên rồi!”
Hẹn hò?
Cô hẹn hò với thằng đàn ông nào, bao giờ?
Thấy vẻ mặt ngờ nghệch như chẳng hiểu gì của cô, Tiêu Hi Thần sốt ruột gần chết, “Buổi diễn âm nhạc đó chị! Chẳng phải hôm đó chị đi xem buổi diễn âm nhạc với Cung Tu sao? Còn quăng anh Kỷ ở nhà một mình như con chó nhỏ cô đơn trong phòng, hôm ấy anh ấy uống nhiều rượu như thế cũng là vì chị đấy! Anh Kỷ rất ít khi uống rượu, đặc biệt là uống say như thế…”
Kỷ Dạ Bạch là một người khắt khe với bản thân, rất ít khi phóng túng bản thân như vậy.
Nhưng đêm đó thật sự Tiêu Hi Thần đã phải trợn mắt há mồm nhìn Kỷ Dạ Bạch.
Ninh Hề Nhi toát mồ hôi hột, gì mà con chó nhỏ cô đơn trong phòng chứ? Cái tên Tiêu Hi Thần này đúng là hài hước.
Nhưng hôm đó cô đâu có đi với Cung Tu! Do tên Kỷ Dạ Bạch tự hiểu lầm mà! Hèn chi đêm đó hắn như phát điên hôn cô tối mặt tối mũi, còn luôn miệng lải nhải gì mà “Cậu ta có hôn cậu không?”
Thì ra “cậu ta” trong lời Kỷ Dạ Bạch chính là Cung Tu!
“Kỷ Dạ Bạch đâu rồi?”
Tiêu Hi Thần ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Có lẽ còn đang trong trường, có khả năng cao là anh ấy đang ở trên sân thượng rồi.”
Ninh Hề Nhi quay sang nói với Thành Du Nhiên, “Xin lỗi nhé Du Nhiên, tớ đi trước đây, tớ phải tìm cậu ta giải thích rõ vài thứ!”
Thành Du Nhiên cười híp mắt, “Mau đi đi, tớ chờ tin tức hai người giải hòa với nhau đấy!”
…
Trên sân thượng…
Kỷ Dạ Bạch quả nhiên đang ở đây.
Hắn đang nằm trên một chiếc ghế dài, trên mặt úp một quyển sách, trông có vẻ như đang đánh một giấc ngon lành.
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên người hắn, tạo ra một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.
“Khụ khụ…” Ninh Hề Nhi ho khan vài tiếng, định thử thu hút sự chú ý của hắn.
Kỷ Dạ Bạch vẫn nằm im không có một phản ứng nào.
Cô mím chặt môi, do dự một chút rồi đi về phía trước, cúi người xuống lấy quyển sách đang úp trên mặt hắn.
“Hi!” Cô gượng gạo chào hắn một tiếng.
Kỷ Dạ Bạch cau mày khó chịu, ánh mắt đen tuyền híp lại thành một đường nguy hiểm, “Cậu tới đây làm gì?”
“À, tôi có chuyện muốn nói với cậu…”
Nghe xong, Kỷ Dạ Bạch nhếch đôi môi nở nụ cười lạnh lùng, Ninh Hề Nhi còn chưa kịp nói tiếp thì đã bị hắn từ chối một cách vô tình: “Cậu muốn nói nhưng Kỷ Dạ Bạch tôi không muốn nghe!”
“Thái độ của cậu là sao hả!” Ninh Hề Nhi bĩu môi, “Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng một chút không?”
Ha ha, đàng hoàng giống anh Cung Tu của cậu ta sao?
Giọng điệu Kỷ Dạ Bạch đầy mỉa mai, “Kỷ Dạ Bạch tôi là như vậy đấy, không chịu nổi thì cút!”
Ninh Hề Nhi sững sờ không dám tin, cô khó khăn mở miệng, “Cậu bảo tôi cút ư?”