Đôi môi mỏng của Kỷ Dạ Bạch mím lại, sự lạnh lùng trên gương mặt đẹp đẽ của hắn như hóa thành thực thể, khiến người ta run rẩy: “Do cậu không hỏi tôi mà thôi.”
“Cậu…” Ninh Hề Nhi tức giận: “Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không kết hôn với cậu đâu!”
Ninh Hề Nhi không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, nhưng khi vừa nói xong câu đó, khí lạnh trên người Kỷ Dạ Bạch tỏa ra càng mạnh mẽ hơn.
Đúng lúc đó, giọng nói đầy thân thiết và quan tâm của bà Kỷ vang lên dưới tầng: “Hề Nhi, Dạ Bạch, hai đứa sao thế?”
Ninh Hề Nhi siết chặt nắm tay, cô biết ông bà Kỷ đều thật lòng thương yêu cô, vậy nên cô không muốn làm họ phải lo lắng.
“Không có gì đâu ạ, cháu đi ngủ trước đây ạ, chú dì ngủ ngon nhé.” Ninh Hề Nhi nở một nụ cười thật tươi tắn.
Bà Kỷ thấy cô như vậy cũng không nghi ngờ gì thêm: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé!”
Ninh Hề Nhi lườm Kỷ Dạ Bạch một cái rồi tức giận về phòng mình. Nhưng cô chưa kịp đóng cửa đã bị Kỷ Dạ Bạch chặn lại, hắn nhân đó chui vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Ninh Hề Nhi tức giận phồng má: “Cậu đi ra ngoài ngay cho tôi.”
“Tôi nghĩ cậu hiểu lầm gì rồi thì phải, đây là nhà tôi.” Kỷ Dạ Bạch nhếch môi cười: “Cậu không kết hôn với tôi thì định kết hôn với ai đây? Chẳng lẽ là tên ẻo lả hôm nay cậu đưa thư tình?”
“Tôi kết hôn với ai cũng không kết hôn với cậu!” Ninh Hề Nhi đẩy mạnh hắn ra: “Tôi ghét cậu! Tôi không cho phép cậu ở trong phòng tôi.”
Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào, vừa như tủi thân lại vừa như dỗi hờn.
Kỷ Dạ Bạch nắm chặt lấy cổ tay của Ninh Hề Nhi rồi khóa tay cô sau lưng, ôm ghì cô vào lòng mình, toàn thân hắn như tản ra sự nguy hiểm vô hình: “Cậu thử nói lại lần nữa xem!”
Ninh Hề Nhi khẽ hé môi định nói, song lại bị ánh mắt hung dữ của hắn làm cho bao nhiêu khí thế đều bay biến hết, cô cắn môi: “Cậu… cậu quát tôi đấy hả? Dù sao thì cậu cũng có thích tôi đâu, và tôi cũng chẳng thích cậu, tôi muốn hủy hôn ước với cậu!”
Chiếc cằm nhỏ xinh của Ninh Hề Nhi bị Kỷ Dạ Bạch nắm lấy, hắn bóp mạnh khiến cô đau đớn, đôi môi màu anh đào mềm mại ướŧ áŧ, làm người ta muốn chiếm lấy nó.
Hai mắt Kỷ Dạ Bạch tối sầm, không ngừng lóe lên ánh sáng kỳ lạ, như thể trong đôi mắt ấy là một biển sao trời. Ánh mắt của hắn…
Giác quan thứ sáu của phái nữ thôi thúc Ninh Hề Nhi cắn lấy tay hắn theo bản năng!
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày: “Nhả ra.”
Đôi mắt xinh đẹp của Ninh Hề Nhi tức giận lườm hắn, không chỉ không nhả ra mà còn cắn mạnh hơn nữa.
Hừ, có vẻ Ninh Hề Nhi đã quá đắc ý rồi.
Ngay giây sau, cả người Ninh Hề Nhi cứng đờ. Vì một bàn tay khác của Kỷ Dạ Bạch vén áo của cô lên và chạm nhẹ lên eo cô. Độ ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến khiến người ta sợ hãi.
“Ư ư…” Ninh Hề Nhi cuống cuồng nhìn hắn. Tên biếи ŧɦái này dám…
“Cậu không nhả ra thì đừng hòng tôi buông tay.” Kỷ Dạ Bạch cười giễu: “Cậu nói xem tôi nên để tay lên trên hay là… xuống dưới đây?”
Ninh Hề Nhi nghe vậy thì vội vàng nhả tay hắn ra, cô vừa xấu hổ vừa tức giận mắng hắn: “Cậu là đồ vô liêm sỉ!”
Kỷ Dạ Bạch ung dung không bị ảnh hưởng gì bởi lời nói của cô: “Tôi nói thẳng cho cậu biết, tôi tuyệt đối không hủy hôn ước với cậu đâu. Vậy nên cậu chỉ có thể là người phụ nữ của tôi, là vợ tôi mà thôi! Nếu cậu cứ tiếp tục quyến rũ người đàn ông khác thì tôi sẽ… cho cậu biết cái gì mới gọi là vô liêm sỉ chân chính!”
Hắn nói xong thì nhếch đôi môi mỏng của mình lên, nở một nụ cười đầy kiêu ngạo và lạnh lùng.
“Tôi nói được thì sẽ làm được.”
…
Ngày hôm sau, Ninh Hề Nhi không biết mình làm sao đến được trường nữa. Cô vừa ngồi xuống chỗ ngồi của mình liền ủ rũ nằm bò ra bàn. Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn cô mà nhíu chặt mày.
Tiêu Hi Thần ngồi cạnh đó như phát hiện điều gì mới mẻ lắm: “Ơ, anh Kỷ, sao tay anh lại bị thương thế nào? Lại đánh nhau với người ta à?”