Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 24: Yêu em thì anh hôn em đi

Cô cầm lấy đồng phục trường học che trước ngực, tuy bên trong còn có áo ngực nhưng bị một tên con trai nhìn chằm chằm thì dù là ai cũng đều xấu hổ!

Thái độ của Kỷ Dạ Bạch bình thản nói: “Lần sau nhớ kỹ đóng cửa!”

Ninh Hề Nhi chán nản nói: “Tôi đóng đó chứ! Là chính cậu vào không gõ cửa đấy!”

“Nhà này là của anh đây thì tại sao anh đây phải gõ cửa!” Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, nhìn lướt qua Ninh Hề Nhi một cái, “Cái loại con gái chân thì ngắn, eo thì thô như cậu, có cái gì đáng để nhìn à!”

Thật độc miệng quá mà!

Ninh Hề Nhi cực kỳ tức giận, đi tới cửa sập mạnh cửa phòng lại!

“Cút!”

“Hừ, có cái gì mà anh đây chưa từng thấy chứ.”

Nghe được tiếng nói ngoài cửa, Ninh Hề Nhi không kìm được trợn ngược mắt lên, khinh thường.

Vừa độc mồm vừa mặt dày vô sỉ!

Kỷ Dạ Bạch, cậu là cái đồ rác rưởi!!!



Kỷ Dạ Bạch lấy chai nước trong tủ lạnh ra rót một cốc, uống một hơi hết sạch.

Rót thêm ly nữa, trong đầu lại nhớ tới hình ảnh vừa nãy…

Vòng eo mảnh khảnh, áo ngực màu hồng, bao trọn lấy vòng một căng tròn no đủ…

“Khụ khụ khụ khụ…” Đang uống thì bị sặc.

Kỷ Dạ Bạch thở hổn hển, bình phục tâm tình lại, nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan trường của nhà trẻ Miêu Miêu theo học, anh cầm lấy áo khoác ngoài, đi bộ ra ngoài đón Miêu Miêu.

Nhà trẻ Miêu Miêu học cách khu biệt thự bên này rất gần, đi bộ chưa tới 10 phút là tới.

Kỷ Dạ Bạch một tay bế Miêu Miêu, một tay khác đút trong túi, vừa đẹp trai vừa nam tính, nhận được rất nhiều ánh mắt ghen tị của các bạn nhỏ khác.

“Anh hai, mặt của anh tại sao lại đỏ như vậy?” Miêu Miêu tò mò hỏi.

Kỷ Dạ Bạch mất tự nhiên nói: “Trời lạnh, bị cóng thôi!”

“Ồ…” Miêu Miêu chớp chớp đôi mắt to tròn, “Anh hai đi nhanh lên đi, em muốn về nhà tìm chị Hề Hề, chị ấy nói muốn cùng Miêu Miêu rải cánh hoa vào bồn tắm, ngâm mình tắm bồn tắm, chà chà rửa ráy, tắm cho thơm phức!”

Tắm cho thơm phức…

Trong đầu Kỷ Dạ Bạch đột nhiên nhảy ra hình ảnh nào đó khó mà diễn tả được.

Vài giây đồng hồ sau, Miêu Miêu khó xử nói: “Anh hai, mặt của anh, bị cóng đỏ hơn rồi kìa!”

“Con nít con nôi biết cái gì! Câm miệng!”

“…”



Kỷ Dạ Bạch ôm Miêu Miêu đi vào nhà, Ninh Hề Nhi thì đang nằm trên sô pha xem phim truyền hình.

“Chị Hề Hề!” Miêu Miêu chạy bình bịch vào nhà bằng đôi chân nhỏ ngắn cũn, cô bé nhào vào trong ngực Ninh Hề Nhi, “Ôm ôm!”

Ninh Hề Nhi cười tủm tỉm ôm lấy cô bé, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé:

“Miêu Miêu, hôm nay có ngoan hay không nè? Có nghe lời của cô giáo không đó?”

“Dạ có! Em còn lấy được phiếu bé ngoan in hình bông hồng luôn đó!” Miêu Miêu lấy phiếu bé ngoan ra khoe với Ninh Hề Nhi.

“…”

“Yêu em thì anh hãy hôn em, yêu em thì anh hãy đến ôm em một cái…” Khoe phiếu bé ngoan xong, Miêu Miêu liền vui vẻ học theo bài hát trên TV múa máy, cái mông nhỏ ưỡn tới ẹo lui, giống một chú cá béo ú tròn trịa ngọt ngào.

Kỷ Dạ Bạch đi tới, phát hiện Ninh Hề Nhi đang tính sai Miêu Miêu đi mua đồ thay mình.

“Miêu Miêu, chị cho em năm đồng, em đi mua hai cây kẹo mυ'ŧ lớn trở về có được không nè… Hai người chúng ta mỗi người một cái!”

Kỷ Dạ Bạch không nhịn nổi chế nhạo cô: “Ninh Hề Nhi cậu lười chảy thây thì thôi đi! Đến ngay cả Miêu Miêu cậu cũng không biết ngượng mà mà sai con bé nữa hả!”

Ninh Hề Nhi cây ngay không sợ chết đứng nói: “Người lớn nhờ chút chuyện, con nít bị nhờ chạy đi làm là chuyện rất bình thường!”

Hét xong, cô giống như vừa ý thức được cái gì, cầm lấy cái gối ôm che trước ngực, đầy phòng ngự trợn trừng mắt với Kỷ Dạ Bạch: “Đừng có qua đây! Đồ sói háo sắc!”

“Ai mà thèm nhìn cậu!” Kỷ Dạ Bạch ghét bỏ hừ một tiếng, đi lên phía trước, Miêu Miêu múa may nhảy nhót không cẩn thận đυ.ng vào hắn. Bị vấp, cả người Kỷ Dạ Bạch nhào về phía Ninh Hề Nhi đang ngồi trên sô pha.

Do đó tư thế của hai người liền biến thành…

Kỷ Dạ Bạch nằm ở trên, Ninh Hề Nhi bị đè ở dưới.