Năm nữ sinh tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, do dự mãi không quyết được.
“Aiya… tôi đang giảm giá sốc đấy, bình thường tôi không bán rẻ cho các cậu như này đâu!” Ninh Hề Nhi bắt đầu lập lờ nước đôi, “Nếu các cậu đã không muốn biết thêm về Kỷ Dạ Bạch, vậy thì tôi…”
Cô nhún vai, tỏ vẻ không hề gì.
Nữ sinh tóc hai bên cắn môi: “Tôi muốn! Để tôi chuyển sáu trăm!”
Người khác thấy vậy bèn cướp lời kêu lên: “Tôi! Tôi nữa!”
“Đừng nóng đừng nóng, từ từ thôi.” Ninh Hề Nhi hăm hở, liên tiếp thu tiền, cái vẻ ham tiền chuẩn 100% không lệch được đi đâu.
“Chờ chút nhé, tôi gửi thứ cậu ấy thích cho các cậu!” Ninh Hề Nhi mở phần ghi chú trên di dộng ra, trong lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, cô từng ghi lại vô số thói quen nhỏ của Kỷ Dạ Bạch, sơ sơ cũng phải mấy nghìn thứ, cô tùy tiện sao chép lại rồi gửi một ít cho mấy nữ sinh kia.
Mấy người đó mừng như vớ được vàng, len lén cầm điện thoại mình ra xem, mặt ai nấy đều ửng đỏ, xuân tình phơi phới.
Ninh Hề Nhi ung dung ra khỏi nhà vệ sinh, cô lập tức vỗ ngực thở phì phò.
Hù… bé cưng sợ chết khϊếp rồi!
Cô chỉ biết mỗi một chiêu đó thôi!
Cũng may mấy nữ sinh đó không có nhào đến, nếu không thì khó mà chống trả, có khi giờ bị đánh đến mức trốn trong góc khóc rồi.
Cô chạy lạch bạch về lớp, lúc này lớp đã vắng tanh, chỉ còn Kỷ Dạ Bạch ngồi bên cửa sổ cúi đầu lật quyển sách trên tay.
Gió nhẹ khẽ đưa, ánh sáng ấm áp, góc nghiêng tuấn tú của hắn đẹp như tranh vậy.
Ninh Hề Nhi không khỏi ngây người nhìn mất mấy giây.
“Khụ khụ…” Cô ngượng ngùng ho khan hai tiếng, “Kỷ Dạ Bạch, mọi người đi đâu hết rồi?”
Kỷ Dạ Bạch nâng mắt, gập sách lại bộp một tiếng, sắc mặt rất khó coi: “Ninh Hề, đồ chân ngắn này! Sao lề mề thế! Dám để anh đây phải đợi!”
Hắn đang trách cô hả? Không phải tại hắn nên cô mới bị người ta chặn trong nhà vệ sinh sao!
Ninh Hề Nhi chép miệng: “Cậu dữ cái gì mà dữ.”
“Hừ!” Kỷ Dạ Bạch sầm mặt, một tay đút túi, “Đi, ra sân thể dục, tiết này là tiết thể dục.”
Ninh Hề Nhi lạch bạch đi phía sau hắn.
Dường như hai người đều ngầm hiểu ý nhau, nên không nhắc đến chuyện xảy ra trên sân thượng nữa.
…
Ninh Hề Nhi đến sân thể dục, không nhịn được “woa” một tiếng.
Mộc Anh không hổ là trường học tốt nhất thành phố Anh Đào, sân thể dục của trường chiếm một khoảng rất lớn, đầy đủ hết các loại thiết bị thể dục, ngoài ra có một sân bóng đá cỏ xanh mướt, bên cạnh còn có một sân tennis mới toanh.
Thầy giáo thể dục giảng qua loa vài câu rồi cho mọi người tự do luyện tập.
Ninh Hề Nhi ngâm nga chạy ra căng tin, ông chủ đang nướng bạch tuộc viên, mùi thơm xộc vào mũi vô cùng mê hoặc.
“Bạn học, có muốn hai xiên không? Đồ mới ra lò đấy, ngon lắm đó.”
Ninh Hề Nhi đập đập mấy tờ tiền, cực kì khí phách nói: “Cho cháu một cân!”
“Hả?” Ông chủ đực mặt ra, cứ nghĩ mình gặp ảo giác.
“Ông chủ, cháu muốn một cân mực viên!” Ha ha… phải tiêu hết món tiền bất chính này nhanh mới được.
Ông chủ: “…” Trái đất này thật đáng sợ, ông ấy muốn tới tinh vân M78.
…
Ninh Hề Nhi ăn đến nỗi bụng tròn xoe, cô cho mấy viên còn thừa vào túi rồi quay lại sân thể dục.
Vèo –
Một quả bóng rổ bay đến, đập trúng mặt Ninh Hề Nhi!
Ninh Hề Nhi không tránh kịp, đặt mông ngã phịch xuống đất trông vô cùng thảm hại.
“Ha ha ha… xấu mặt ghê!” Bạn học xung quanh cười ha ha, châm biếm cô.
Nhưng điều khiến cô không ngờ nhất là, người ném cô, là Kỷ Dạ Bạch!
Cơn uất ức trào lên, cô bò dậy, phẫn nộ đi đến chỗ Kỷ Dạ Bạch!