Quần áo xuất viện của Vưu Niệm là Bùi Nhiên tự mình chọn cho cô.
Áo lông màu đen đơn giản, chân váy phác họa mấy đóa hoa, kiểu dáng thon dài, Vưu Niệm nhìn rất thích. Khi cô cầm lên chuẩn bị đi thay mới phát hiện cúc áo đã bị Bùi Nhiên cởi. Lúc này, anh và cô rất gần, tay đặt trên vai cô, hơi hơi khom người chuẩn bị cởϊ qυầи áo giúp cô.
“Anh… anh muốn làm gì?!”
Cô quá không cẩn thận, dưới sự hoảng loạn trán cô đυ.ng vào cằm của Bùi Nhiên, bên tai truyền đến âm thanh “ A”, tay đặt trên vai cô cũng biến mất, Bùi Nhiên che cằm lùi về phía sau một bước, híp mắt nhìn cô nói: “Anh còn có thể làm gì, đương nhiên là giúp em thay quần áo.”
Làn da anh trắng nõn nên cằm rất nhanh đã đỏ lên.
Vưu Niệm không phải cố ý, cô nhìn cằm Bùi Nhiên đỏ lên, mở miệng định xin lỗi, nhưng tưởng tượng đến hành vi vừa rồi của anh, cô che lại ngực lùi một bước, nhỏ giọng nói: “Em không cần anh thay.”
Cho dù trước khi mất trí nhớ anh và cô thân thiết như thế nào, nhưng sau khi mất trí nhớ Vưu Niệm không thể thích ứng loại thân thiết như vậy, cô khăng khăng muốn Bùi Nhiên lảng tránh để cô thay quần áo, Bùi Nhiên đau đầu ấn ấn thái dương, âm thanh lãnh đạm nhắc nhở cô: “Niệm Niệm, chúng ta là vợ chồng.”
Đừng nói là thay quần áo giúp cô, anh và cô là vợ chồng, những hành động càng thân thiết hơn anh và cô cũng đã từng làm.
Bùi Nhiên vẫn một mực không chịu ra phòng bệnh, anh mím môi hơi dựa vào cửa sổ sát đất, tư thế lãnh đạm. Vưu Niệm thấy anh như vậy đương nhiên không dám trêu chọc, cô ôm quần áo giằng co tại chỗ, đôi mắt mở to nhìn anh.
Vưu Niệm biết, cô làm như vậy có lẽ ở trong mắt Bùi Nhiên giống như có chút làm ra vẻ, nhưng sau khi bị mất trí nhớ cô không thể hoàn toàn coi Bùi Nhiên là chồng của mình. Anh thay quần áo giúp cô khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô nên làm cái gì bây giờ?
Vưu Niệm đang muốn ôm quần áo vào phòng vệ sinh thay, người đàn ông bên cửa sổ bỗng nhiên động. Anh chỉ liếc cô một cái rồi xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Vưu Niệm sửng sốt, lúc lâu mới hiểu được ý của Bùi Nhiên.
Chẳng lẽ anh ấy……
Thấy Bùi Nhiên đưa lưng về phía cô lúc sau cũng không xoay người lại, Vưu Niệm giũ quần áo trong tay ra vội vàng thay. Cô không ngờ Bùi Nhiên là người luôn tự cho mình là đúng lại bỗng nhiên thoái nhượng, cô vội vàng mặc quần áo vào, sợ Bùi Nhiên đột nhiên quay đầu lại.
“Xong chưa?”
Bùi Nhiên nhắm mắt, âm thanh “sột soạt” phía sau làm trong đầu anh đều là dáng vẻ oan ức vừa rồi của cô.
Dáng vẻ kia của cô giống như là mèo nhỏ phạm sai lầm còn muốn tiếp tục hồ nháo làm nũng, ỷ vào bề ngoài nhu nhược mà không sợ, đáng yêu nhưng lại không tự biết, làm người khác không nỡ tức giận, thậm chí còn muốn càng cưng chiều cô.
【 Vưu Niệm, chỉ cần em tỏ ra yếu thế với tôi một chút, tôi sẽ không bắt nạt em như vậy. 】
【 Muốn ta giúp ngươi sao? Chỉ cần ngươi cầu ta…cái gì ta cũng đồng ý với ngươi. 】
Nhìn dáng vẻ này của cô, Bùi Nhiên bỗng nhiên nhớ đến những chuyện trước đây, anh híp mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, vẻ mặt không rõ biểu cảm.
Nếu anh không nhớ lầm, lúc học cấp hai và cấp ba là thời gian anh bắt nạt Vưu Niệm nhiều nhất.
Hai người rõ ràng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng anh lại luôn làm khó dễ cô, chỉ cần là người quen anh đều biết quan hệ của bọn họ không tốt đến mức nào, thậm chí sau này, cả trường đều biết.
Chỉ là tại sao cả trường đều biết chuyện này?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Bùi Nhiên hơi rũ, không khỏi xoa má phải của mình.
Đó là ở tiết thể dục, lớp của Vưu Niệm chạy bộ 800 mét. Bùi Nhiên biết cô luôn không tốt môn thể dục, nhưng ngày ấy cô lại ‘ vượt xa người thường phát huy ’, đột phá điểm mấu chốt chạy đứng đầu lớp từ dưới lên, rõ ràng là thời gian rất dài, nhưng khi cô tới đích, đồng hồ bấm giây dừng lại, cô vẫn không đạt tiêu chuẩn.
Ngày đó cô tựa hồ rất suy yếu, hốc mắt hồng hồng tâm trạng cũng không tốt, khi cô tới đích trực tiếp quỳ trên mặt đất. Bùi Nhiên nhìn từ đầu đến cuối, trên mặt biểu hiện ra vẻ mặt ghét bỏ cô nhưng vừa định đi qua đỡ cô lên, Bùi Sở và bạn bè bên cạnh cô đã trước một bước nâng cô dậy. Từ vị trí của anh vừa vặn nhìn thấy hai tròng mắt cô trợn lên, dáng vẻ vô cùng tủi thân lại rất đáng yêu.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ làm nũng như vậy của cô, trái tim của Bùi Nhiên lúc ấy như bị cái gì đυ.ng phải.
Thành thật mà nói, anh rất thích nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, nhưng anh lại không thích nhìn thấy cô làm ra dáng vẻ này với người khác.
Bởi vì tính phản nghịch và thất thường của thời thiếu niên, anh cảm thấy bực bội khi vật sở hữu của mình bị người khác đυ.ng vào. Sau khi Bùi Sở rời đi, Bùi Nhiên mắt lạnh nhìn Vưu Niệm lẻ loi ngồi trên mặt cỏ, chốc lát sau một quả bóng rổ ném qua, trực tiếp nện ở trên mặt cô.
…… Ném bóng không phải cố ý, nhưng người lỡ tay ném lại là Bùi Nhiên.
Vì thế người khác lỡ tay chính là thật sự lỡ tay, mà anh lỡ tay đối với Vưu Niệm, thậm chí là trong mắt người khác liền trở thành cố ý, mọi người xung quanh ngạc nhiên, Bùi Nhiên vỗ vỗ nếp uốn trên đồng phục rồi chậm rãi đi đến, anh biết Vưu Niệm sẽ không tin anh là lỡ tay, vì thế anh cũng lười giải thích, vui vẻ làm ‘người xấu’.
“Chẳng phải ta đã nói với ngươi là cách Bùi Sở xa một chút sao, nghe không hiểu lời của ta?”
“Ngày hôm qua ta bảo ngươi sau khi tan học đến cửa lớp ta đợi ta nhưng tại sao ngươi không đợi, cảm thấy tính tình hai ngày này của ta trở nên tốt?”
Ném thì cũng ném rồi, Bùi Nhiên lợi dụng lỡ tay lần này tiện thể dạy cho Vưu Niệm một bài học. Khi anh đi đến trước mặt cô khom người nhặt bóng, anh nhìn thấy má cô bị đỏ lên, hô hấp ngưng lại, trong lòng phiền muộn, đồng thời giọng điệu anh cũng càng trở nên khó chịu.
“Vưu Niệm, chỉ cần em yếu thế với tôi một chút, tôi sẽ không bắt nạt em như vậy.”
“Có hiểu không?”
Khi thiếu niên, anh kiêu ngạo không chịu cúi đầu, vì thế một câu uyển chuyển cầu hòa, từ trong miệng anh nói ra lại thay đổi ý nghĩa.
Ngày đó anh không biết Vưu Niệm vừa mới ở trong lớp bị bạn sau bàn trêu đùa, anh cũng không biết cô chịu đựng kỳ sinh lý đau bụng cố chạy xong 800 mét. Bị một quả bóng rổ ném, cô ngã xuống mặt cỏ nhìn Bùi Nhiên từ trên cao nhìn xuống, trong tai ong ong nghe anh uy hϊếp.
Bầu trời trên sân thể dục rất xanh, tiết thể dục ấy có thể nói là lần nhiều lớp học nhất trong một học kỳ.
Bùi Nhiên đi đến nơi nào đều hấp dẫn ánh mắt một đám người, khi nhặt bóng rổ lên sau đó xoay người trở về, anh nghe thấy phía sau có người dùng giọng điệu rất nhẹ gọi tên anh: “…… Bùi Nhiên.”
Quay đầu lại, một cái tát đánh qua, bóng rổ rơi xuống, nhảy trên mặt đất vài cái rồi nằm yên, hoặc là nói, toàn bộ thế giới đều an tĩnh……
Bùi Nhiên nghe Vưu Niệm dùng âm thanh dịu dàng nhất gọi tên anh, lại không nghĩ rằng cô sẽ dùng phương thức cháy rực nhất đánh vỡ sự chờ đợi của anh.
“Ngươi muốn cho ta yếu thế với ngươi đến vậy sao?”
Vưu Niệm sức bật kinh người, một cái tát kia của cô làm móng tay quét qua gương mặt Bùi Nhiên, để lại trên mặt anh một vệt đỏ rất dài.
Học sinh xung quanh kinh hô, hành động của hai người rất nhanh khiến cho giáo viên thể dục chú ý, cuối cùng hai người bọn họ bị gọi vào văn phòng chủ nhiệm lớp, một truyền mười mười truyền trăm, từ học sinh đến giáo viên, trong một buổi sáng cả trường đều biết Vưu Niệm lớp B nhỏ nhỏ xinh xinh đánh tiểu công tử Bùi gia lớp A, Bùi Nhiên không còn mặt mũi, Vưu Niệm cũng bởi vậy trở nên nổi tiếng.
Rất nhiều người đều truyền, cái tát này trước mặt mọi người Vưu Niệm đánh chính là đánh kiêu ngạo của Bùi Nhiên, sau này Bùi Nhiên chắc chắn không tha cho cô. Còn có người phát ngôn bừa bãi, không đến nửa tháng, Vưu Niệm nhất định sẽ bị ép phải chủ động thôi học.
Trên thực tế, từ khi vào văn phòng hai người đều trở nên yên phận, nhưng mà sau khi mỗi người bị phạt viết xong kiểm điểm một nghìn chữ, ra ngoài, Vưu Niệm còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói với Bùi Nhiên: “Đây là ta yếu thế với ngươi, Bùi Nhiên, ngươi thích sao?”
Bùi Nhiên, giống loại người như ngươi, Vưu Niệm ta vĩnh viễn sẽ không khuất phục.