Học Bá Trọng Sinh

Chương 5

Biên tập nội dung thao thao bất tuyệt nói, “Thật ra bài này vốn là quán quân tổ sơ trung, nhưng bởi vì viết quá tốt, giám khảo liền cho rằng đây chính là quán quân tổ trung học.”

Giáo viên tổ ngữ văn trung học thực nghiệm - Bao Bác mắt trừng lớn xem cái tên đó.

Cảm thấy khó có thể tin tưởng.

Kiều Y Chi này, chính là tiểu cô nương thân thể bị bệnh ở lớp bọn họ sao?

“Thầy Bao, thầy Bao.”

Nghe được có người gọi mình, thầy Bao Bác phục hồi tinh thần, hỏi, “Sao vậy?”

“Sao lại ngơ ra vậy ?”

Bao Bác lắc đầu, không đem sự tình Kiều Y Chi nói ra.

Chỉ là nhớ đến lúc ấy, thời điểm thầy hiệu trưởng đem Kiều Y Chi nhét vào lớp mình có nói: “Đứa nhỏ này lúc trước ở Nhất Trung, học tập rất xuất chúng. Hiện tại bởi vì nguyên nhân thân thể, chịu không nổi cường độ học tập cao tại Nhất Trung, cho nên mới chuyển đến trường học chúng ta. Thầy chiếu cố nhiều một chút.”

Nói thì nói như thế, nhưng lúc ấy nhìn thấy Kiều Y Chi làm bài thi, Bao Bác đối trình độ Kiều Y Chi có điểm nghi ngờ.

Thành tích này, khẳng định không vào được lớp hỏa tiễn, cao nhất chỉ ở lớp trọng điểm.

Nhưng thầy hiệu trưởng tự mình lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể đáp ứng.

Nào nghĩ đến, thầy hiệu trưởng không có khoa trương.

Đứa nhỏ có thể viết ra bài văn như vậy, làm sao có thể là một học tra đây?

Người phụ trách biên tập "Ngữ Văn Báo Bôi" thấy bài văn của Kiều Y Chi không nhịn được nói một câu.

“Đây cũng không phải là bài văn được chọn vào trực tiếp, mà là viết ra ngay tại hiện trường. Tiểu cô nương bất kể là chữ hay văn, đều rất tốt.”

Các giáo viên khác cũng nói, “Đúng a, chữ này vừa nhìn đã biết là từng luyện chữ, rất thanh tú.”

“Thật không hổ là học sinh Nhất Trung.”

“Chỉ có Nhất Trung mới có thể bồi dưỡng được đứa nhỏ ưu tú như vậy.”

Thầy Bao Bác vốn muốn kiềm chế tâm tình, nghe được bọn họ khen như vậy, lại không nhịn được mà kích động.

Làm giáo viên, cơ bản đều rất tiếc tài.

Càng không nói tới bởi vì thành tích của Kiều Y Chi, giáo viên các môn khác không biết tới lớp ông tìm chủ nhiệm bao nhiêu lần.

Bao Bác thương tiếc thân thể Kiều Y Chi, luôn luôn nói, “Đứa nhỏ này có thể kiên trì đến bây giờ còn muốn học, không dễ dàng, chúng ta liền chiếu cố nhiều một chút.”

Không nói việc cho cô học lớp trọng điểm hoặc lớp song song.

Nhưng hiện tại xem ra, nếu Kiều Y Chi thật sự có năng lực viết ra bài văn tốt như vậy.

—— thì nội dung biên tập Ngữ Văn Báo Bôi cũng phải than thở không thôi.

Cô chẳng khác nào tinh thông viết văn, vạn nhất lần này có thể tiến vào trận chung kết lấy giải, Kiều Y Chi liền có cơ hội tham gia trại hè Đại học Khoa học.

Tuy rằng không giống với thi đua bình thường, nhưng có cơ hội tự chiêu cũng rất tốt.

Bao Bác nghĩ, nếu Kiều Y Chi có thể lấy được cơ hội tự chiêu, như vậy các giáo viên khác cũng không đuổi cô rời rời khỏi lớp hỏa tiễn nữa.

Bất quá, kiếp trước Kiều Y Chi giải thưởng gì cũng không lấy.

Thầy Bao Bác như cũ ngăn cơn sóng dữ, không có muốn thầy hiệu trưởng chuyển cô đến lớp khác.

Hôm nay là thứ hai, buổi chiều là thời gian Kiều Y Chi đi bệnh viện kiểm tra lại.

Kỳ thật Kiều Y Chi muốn cuối tuần đi kiểm tra lại, như vậy liền không chậm trễ học tập.

Nhưng dụng cụ kiểm tra trái tim rất hiếm, chỉ có thể báo trước mới được khám.

Đương nhiên, bệnh viện ở cuối tuần cũng không phải không kiểm tra, nhưng cơ bản đều là những ca nguy hiểm đến tính mạng, bệnh viện mới điều động nhân viên kiểm tra cho bệnh nhân.

Cho nên, cô chỉ có thể xin nghỉ.

Thừa dịp thời gian tan học, Kiều Y Chi ngăn cản người ngồi cùng bàn đang chuẩn bị ra ngoài chơi, nói, “Lớp trưởng, đơn xin nghỉ phép.”

Lý Văn Phong định chuẩn bị ra ngoài, nghe được lời nói của Kiều Y Chi, lại ngồi xuống.

Chỉ thấy cậu lấy từ túi sách trong tường kép ra mấy tấm giấy sạch sẽ, đưa cho cô.

Thời điểm Kiều Y Chi viết, Lý Văn Phong liền chống cánh tay, ở một bên nhìn xem.

Kiều Y Chi cũng không ngẩng đầu lên, nói, “Bên ngoài có người gọi cậu.”

Người bên ngoài gọi Lý Văn Phong ở lớp song song, nghe nói là người anh em tốt cậu chơi từ nhỏ đến lớn.

Kiều Y Chi cảm thấy có chút thần kỳ, rõ ràng Lý Văn Phong, người này tại cuộc sống của cô chỉ xuất hiện vài lần.

Nhưng cô dường như rất hiểu người này.

Kiều Y Chi thuần thục viết xong, đưa đơn xin phép cho lớp trưởng.

Đồng thời cúi đầu nhắn tin cho chủ nhiệm lớp nói buổi chiều mình muốn nghỉ.

Lý Văn Phong đối với thanh âm gọi cậu ở cửa phòng học mắt điếc tai ngơ, nói với Kiều Y Chi, “Chữ viết cậu rất đẹp nha.”

Kiều Y Chi dừng lại một chút.

Chữ của cô… Cùng nét chữ thời thiếu niên viết ra hoàn toàn khác nhau .

Bút tích hồi thiếu niên mượt mà, mỗi một chữ đều thanh tú đáng yêu; nhưng sau khi lớn lên, cô triệt để đem mình phong tỏa, không để lộ tình cảm với bất cứ người nào, chữ viết cũng theo chủ nhân của nó, mỗi một cái góc cạnh đều rất tươi sáng, mang theo một điểm sơ cuồng.

Lý Văn Phong nhịn không được, khóe môi nhếch lên, nói: “Học bá … trở về sau nghỉ đông không chỉ học từ đơn mà còn luyện chữ a.”

Kiều Y Chi: “…”

Lý Văn Phong còn nói, “Điều này làm cho học tra chúng tớ quả thực xấu hổ vô cùng.”

Bàn trước sau nghe không nổi nữa, đứng dậy đi ra ngoài phòng học.

Lý Văn Phong mà là học tra, thì những người kia chính là học mạt.

Vừa tan học, Kiều Y Chi liền thu thập sách vở.

Kỳ thật đồ cô mang về rất ít, hầu hết sách đều để lại trong phòng học.

Dù sao trong nhà chuẩn bị một bộ tư liệu giống với sách vở trên trường.

Nhưng cho dù như vậy, thời gian Kiều Y Chi có thể học tập cũng ít đi rất nhiều.

Bác sĩ không ngừng nhắc nhở, bệnh nhân phải nghỉ ngơi thật tốt, chú ý thả lỏng tâm tình.

Đi đến cửa trường học, Kiều Y Chi liếc mắt liền thấy được xe của ba.

Cô muốn chạy chậm hai bước, nhưng trái tim lại co rút đau đớn khiến cô lập tức phải đứng lại .

Rất nhanh, Kiều Y Chi cũng cảm giác được kỹ thuật đen không ngừng trấn an, đồng thời, ba Kiều cũng nhanh chóng xuống xe đi tới bên người con gái.

Ông nói, “Tiểu Chi Chi, để ba ôm con lên xe đi.”

Kiều Y Chi còn chưa gật đầu, ba liền nhẹ nhàng quỳ gối đem mình ôm dậy.

Mà cánh tay của cô theo thói quen định ôm chặt ba.

Bao nhiêu năm không cảm nhận được cái ôm của ba, Kiều Y Chi cảm giác con mắt có chút đỏ.

Cô không thấy được, cách cửa trường học không xa bên sân thể dục, huynh đệ Lý Văn Phong cầm áo khoác vừa mới được đưa, vẻ mặt mê mang, “Phong ca?”

Lý Văn Phong chuẩn bị chạy thì ngừng lại, đem áo khoác đồng phục học sinh cầm lấy mặc lên người.

Thản nhiên nói, “Không có gì.”

Huynh đệ của cậu truy vấn, “Anh vừa mới nhìn thấy người nào?”

Lý Văn Phong liếʍ răng nanh, nói: “Nhìn lầm.”

“Không phải là anh…”

Lời còn chưa nói hết, liền thấy thần sắc Lý Văn Phong lạnh xuống, nam sinh thức thời ngậm miệng, chuyển chủ đề.

Trong xe, ba Kiều hỏi: “Chi Chi, sáng sớm hôm nay cảm giác thế nào? Đầu còn choáng không?”

Kiều Y Chi lắc đầu, “Không có choáng.”

Ba Kiều nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi. Cần ba nói thầy chủ nhiệm xin phép nghỉ không?”

Kiều Y Chi nhìn di động, chủ nhiệm lớp chưa có nhắn lại, cô cũng không biết phải hỏi nữa hay không.

Đúng lúc này, di động reo lên.

Một cái tin nhắn chuyển tới, chính là thầy Bao Bác.

“Được; đã nhận được đơn xin phép, bạn học Kiều Y Chi chú ý an toàn.”

Kiều Y Chi vừa nói với ba xong “Không cần “, thầy lại nhắn một dòng, “Em có hứng thú tham gia Ngữ Văn Báo Bôi không? Nếu cảm thấy viết văn hao phí quá nhiều tinh lực, tháng này có thể không học ngữ văn, đồng thời, trên lớp ngữ văn em cũng có thể lập dàn ý, viết bản thảo theo yêu cầu.”

Kiều Y Chi nhìn tin nhắn này, vẻ mặt ngạc nhiên.

Bởi vì cô nhớ rõ, đời trước thầy Bao Bác không có hỏi cô muốn tham gia trận thi đấu viết văn.

Cô nhớ, đời trước lúc này, hình như cô trực tiếp ngất đi, còn gọi 120.

Các giáo viên đều hoảng sợ.

Cho nên mới không dám yêu cầu quá nhiều đối với cô.

Mà đời này, cô còn chưa có trực tiếp hôn mê bất tỉnh đến nỗi phải gọi xe cứu thương, cho nên thầy mới hỏi như vậy.

Kiều Y Chi không có lập tức đáp ứng.

Nàng nói, “Thưa thầy, để em suy xét một chút.”

“Được.”

Ba Kiều thấy con gái chơi di động, hỏi, “Nói chuyện phiến cùng bạn học sao?”

“Không, thầy hỏi con muốn tham gia viết văn thi đấu "Ngữ Văn Báo Bôi " không.”

Kiều Y Chi nói, “Con nói cần suy nghĩ một chút.”

Ba Kiều há miệng thở dốc, đột nhiên nói, “Chi Chi, là ba có lỗi với con.”

Nếu không phải trong nhà khủng hoảng kinh tế, con gái cũng không cần chuyển trường từ Nhất Trung đến trung học thực nghiệm.

Kiều Y Chi nhanh chóng lắc đầu, “Ba, đều tại con thành tích tuột dốc, ở Nhất Trung áp lực quá lớn, cho nên mới chuyển trường, ba đừng nói xin lỗi.”

Đồng thời, cô cũng có chút ảo não, thật không nên nhắc tới Ngữ Văn Báo Bôi trước mặt ba.

Chỉ là vừa trùng sinh, rất nhiều chuyện cô còn chưa nghĩ đến.

Chuyện này phải nói đến thời điểm cô còn học Nhất Trung.

Đứa con duy nhất của giáo đổng Nhất Trung cùng Kiều Y Chi từ tiểu học đến sơ trung vẫn luôn cùng lớp.

Trước Kiều Y Chi phát bệnh tim không tính là đặc biệt nghiêm trọng, hơn nữa chính cô thông minh lại hiếu học, không chỉ thành tích đứng đầu, ngay cả các loại tiền thưởng so tài, đều đến tay cô.

Đứa nhỏ của giáo đổng thành tích lúc sơ trung cùng Kiều Y Chi rất chênh lệch.

Thi đấu viết văn, thi đấu diễn thuyết tiếng Anh, biểu diễn tài nghệ, cô vẫn luôn đứng đầu.

Trừ bỏ vũ đạo, phương diện khác cô ta luôn bị Kiều Y Chi lèn ép.

Lúc vừa khai giảng lớp mười,tài chính công ty ba Kiều xuất hiện đứt gãy, Kiều Y Chi cũng bởi vì nguyên thân thể thành tích từ thứ nhất trượt xuống đến hơn thứ bốn trăm.

Phải biết Nhất Trung một khối mới một ngàn người, một người bình thường có thể thi đến thứ 600, 700.

Cho nên thứ tự Kiều Y Chi tuy rằng thấp, nhưng không tính là đặc biệt kém.

Khéo thay, cô con gái vị giáo đổng kia lại cùng lớp Kiều Y Chi.

Trường học tổ chức viết văn tiếng Anh, thi đấu diễn thuyết, thầy cô như cũ đề cử hai người bọn họ tham gia.

Đối với loại thi đấu bình thường này, tuy rằng thành tích xuống dốc không phanh nhưng kiến thức còn lại của Kiều Y Chi đủ để nghiền ép con gái của giáo đổng.

Đúng lúc công ty ba Kiều tài chính liên tục đứt gãy, ba của nữ sinh kia tìm được người nhà Kiều Y Chi.

“Con gái ông hiện tại thành tích không tốt, vấn đề thân thể cũng tương đối nghiêm trọng, về sau có thể không tham gia thi đại học. Bầu không khí học tập tại Nhất Trung đặc biệt căng thẳng, sẽ tạo áp lực rất lớn đối với cô ấy. Nếu cô ấy chuyển trường, tôi có thể lấy thân phận giám đốc ngân hàng, phê duyệt cho ông vay tiền, giúp ông vượt qua cửa ải khó khăn.”

Bởi vì, sau khi Kiều Y Chi chuyển trường.

Toàn bộ Nhất Trung, liền chỉ còn lại con gái vị giáo đổng kia độc chiếm hạng đầu.

Mà nữ sinh kia sau khi tốt nghiệp trung học muốn xin đi IvyLeague, các loại giải thưởng, thứ tự đối với cô mà nói rất trọng yếu.

IvyLeague chủ yếu có Harvard, Yale, Princeton cùng đại học Columbia… Sau khi tiến vào chẳng khác nào một chân bước chân vào vòng tinh anh.

Cho nên, người nhà mới trăm phương nghìn kế muốn cho cô cái danh dự.

Mới đầu, ba Kiều cùng mẹ Kiều nói cái gì cũng không đồng ý việc con gái chuyển trường.

Cuối cùng vẫn là Kiều Y Chi sau khi biết khuyên bảo ba mẹ thay đổi chủ ý, cho mình chuyển trường .

Đầu óc Kiều Y Chi rất thông minh, sau khi biết được chuyện này cũng không có oán trách vận mệnh bất công.

Chỉ muốn giúp gia đình vượt qua cửa ải khó khăn.

Cho tới bây giờ, ba Kiều buổi tối mỗi ngày trước khi ngủ đều nhớ rõ lời nói của vị giáo đổng kia: “Con gái của ông, nếu thân thể khỏe mạnh, thành tựu về sau không có giới hạn.”

Đáng tiếc.

Ba Kiều nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của con gái, đem những lời muốn nói nuốt trở về.

Chỉ nói là, “Ba nhất định sẽ tìm một bộ phận cấy ghép thích hợp, Chi Chi nhà chúng ta nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”