Đến trấn, Quản Đình Đình không muốn đến nhà giáo viên, thành tích của cô không phải đặc biệt tốt, luôn sợ thầy cô hỏi chuyện này: "Tiểu An, tôi đến nhà cô hai của tôi, cô chỉ cần bận việc của mình là được, muộn cũng không sợ, đến lúc đó dượng tôi sẽ đưa chúng ta về.”
Cô hai cô mở một cửa hàng nhỏ trong thị trấn, Chúc Tiểu An biết địa điểm.
Đối với sự giúp đỡ vị tha của Quản Đình Đình, Chúc Tiểu An vô cùng cảm động, cô xuống xe, không biết cảm ơn thế nào mới tốt, ôm lấy Quản Đình Đình, chân thành nói: "Đình Đình, cám ơn cô.”
Tình cảm bất thình lình của cô khiến tim Quản Đình Đình đập nhanh hơn, dù sao người của hiện tại biểu đạt tình cảm này vẫn rất thu liễm, hơn nữa Chúc Tiểu An từ trước đến nay hướng nội, hai cô gái tay trong tay đã không tệ rồi, như vậy trước mặt mọi người ôm nhau, làm cho cô có chút xấu hổ.
Giống như bộ phim trên TV.
Quản Đình Đình nóng lòng ôm lấy Chúc Tiểu An, cười nói: "Chúng ta là chị em tốt, còn nói cái gì cảm ơn chứ.”
Chúc Tiểu An tạm biệt cô trước nhà chủ nhiệm Dương.
Cô tìm được cửa nhà chủ nhiệm Dương, gõ gõ: "Cô Vương, thầy Dương có ở nhà không ạ?"
Sở dĩ cô muốn tới là bởi vì vì biết hai vợ chồng chủ nhiệm Dương nghỉ phép cũng dành phần lớn thời gian ở chỗ này, bởi vì quan hệ với gia đình của bọn họ không hài hòa lắm, bình thường cũng không về nhà, miễn cho mỗi ngày đánh nhau không thoải mái.
Quả nhiên trong viện truyền đến giọng nói dịu dàng của cô Vương: "Ai đó, vào đi.”
Chúc Tiểu An đem xe đập đẩy vào trong cửa lầu, sau đó đóng cửa lại, đi vào tường bóng.
Bố cục ký túc xá lớp học đều giống nhau, một cửa một nhà, sân một con đường, sau đó một bên là hoa viên nhỏ, ở giữa dùng tường hoa gạch đỏ ngăn cách, chỉnh tề sạch sẽ.
Trong hoa viên trồng hoa cỏ theo mùa, nhưng mà hơn phân nửa là các loại hoa mùa, lúc này nở hoa cụm gấm vây, vô cùng xinh đẹp.
"Cô à, là em đây, Tiểu An.”
"Ai nha, Tiểu An à, mau vào đi!" Cô vương đang dọn hoa cỏ trong vườn, thấy Chúc Tiểu An tiến vào, vui vẻ cười rộ lên, hướng trong phòng hô: "Lão Dương, Tiểu An tới này.”
Phần 11:
Cô Vương có làn da trắng nõn vóc người hơi mập, trên mặt vẫn luôn lộ ra nụ cười ôn nhu, lúc nói chuyện nhẹ nhàng, giọng cũng không lớn tiếng, ai cũng nói cô là giáo viên hiền lành nhất.
"Tiểu An, mau đi vào, cô rửa tay tới." Cô Vương cởi giày nước đi lấy nước rửa tay.
Chúc Tiểu An giúp bà múc nước rửa sạch bùn trên tay.
Chủ nhiệm Dương cầm khăn tay từ trong phòng đi ra, ông gầy cao, mang theo một cặp kính gọng vàng, văn chất nho nhã, cười nói: "Tiểu An mau vào phòng nghỉ ngơi." Ông lấy khăn tắm và lau tay cho người yêu.
Nhìn chủ nhiệm Dương cùng cô Vương ân ái như vậy, Chúc Tiểu An cực kỳ hâm mộ, hai vợ chồng này chính là tất cả tưởng tượng tốt đẹp của cô đối với cuộc sống hôn nhân, lại là cuộc sống vợ chồng của những người nổi tiếng như Tiền Chung Thư, Dương Giáng trong sách, những thứ kia quá xa xôi, không bằng nhưng điều chân thật trước mắt.
Bởi vì xung quanh mình, cô hầu như không thể nhìn thấy nhiều mối quan hệ vợ chồng bình thường.
Không phải nam nhân quá mạnh khiến nữ nhân là phụ thuộc, chính là nữ nhân quá hung hãn nam nhân quá nhu nhược, giống như vợ chồng chủ nhiệm Dương, cô mới cảm thấy là vợ chồng thực sự.
Cô và Thường Tam Xuân giống nhau, quả thực là bất thường trong bất thường.
Kiếp trước cô cũng không có kinh nghiệm cùng tâm tình này, hiện tại mới biết được vì sao mình lại vui vẻ thân cận hai vị này như vậy.
Bởi vì trên người bọn họ có một loại hào quang hấp dẫn cô, có một loại cảm giác làm cho cô cảm thấy được ủng hộ, làm cho người ta muốn cố gắng, không chịu sa đọa.