Lăng Nhược Băng đẩy tay của Lăng Liệt ra, hùng hổ đuổi đánh Jason.
Nếu Lăng Liệt không cản lại, e rằng cô vẫn luôn đuổi theo anh ta đánh đến cùng trời cuối đất.
“Được rồi, thoát khỏi loại người này không tốt sao?” Lăng Liệt ôm eo Lăng Nhược Băng, kéo cô lại, giọng điệu rất thản nhiên, giống như đã gặp được loại chuyện này rất nhiều lần: “Cậu ta không xứng với em.”
Lăng Nhược Băng đuổi cũng mệt, cô vô lực tựa vào l*иg ngực của Lăng Liệt, xẹp lép giống như quả bóng cao su bị mất hết không khí, tức giận lẩm bẩm: “Vì sao em luôn gặp phải hạng người như thế này…”
Căn bản không phải là vấn đề xứng hay không xứng, vấn đề lớn nhất là không chân thành.
Không lẽ tình yêu chân thành khó gặp đến vậy sao?
Lăng Liệt rũ mi nhìn khuôn mặt tức giận của cô, lặng lẽ ôm cô vào lòng, nói với cô: “Đừng nóng giận, ngoan!”
Giọng nói của anh rất từ tính. Ngày thường bọn họ đều duy trì khoảng cách xã giao ít nhất một mét, dù sao hai anh em đều trưởng thành, cũng nên kiêng dè. Bây giờ anh nói chuyện ở bên tai của cô như vậy, cô lập tức cảm thấy nửa bên lỗ tai đều sắp mềm.
Lăng Nhược Băng rụt cổ, ngẩng đầu nhìn anh trai của mình.
Lâu lắm rồi cô mới trở lại, lần cuối cùng nhìn thấy Lăng Liệt là một năm trước. Hiện giờ anh càng thêm chững chạc, ý cười không dễ phát hiện trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm thúy. Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, giống như mặt của anh càng lúc càng tiến sát lại.
Hơi thở ấm áp phun lên mặt cô, cô cảm thấy ngứa.
Dường như muốn nói cô bỏ quên anh rồi.
Khi Lăng Nhược Băng đang không biết nên phản ứng như thế nào, thì chuông điện thoại của Lăng Liệt vang lên.
Trông anh có chút bực bội lấy điện thoại, bắt máy.
Lăng Nhược Băng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhân lúc này, cô chui ra khỏi lòng ngực anh.
“Tôi không rảnh, cậu tự sắp xếp đi.” Miệng Lăng Liệt thì trò chuyện với người ở đầu dây bên kia, ánh mắt thì vẫn nhìn Lăng Nhược Băng, thấy cô định chạy, anh lập tức ôm éo kéo cô lại.
“Sao vậy ạ?” Lăng Nhược Băng đặt tay lên bờ vai rộng lớn của anh, sắc mặt hơi đỏ lên.
Cô rất ngượng ngùng, cho dù anh đang gọi điện thoại, không thể nói chuyện với cô thì cũng không cần phải làm như vậy…
“Tôi đang có việc gấp, cúp máy đây.” Lăng Liệt lập tức tắt máy.
Lăng Nhược Băng cho rằng tuy anh bận chuyện công việc, nhưng em gái thất tình nên muốn an uyir.
Thật ra bây giờ cô bình tĩnh lại, vốn dĩ cô cũng không thích Jason nhiều lắm. Chỉ là cô thấy anh ta đẹp trai nên đồng ý lời tỏ tình của anh ta. Chính cô cũng nông cạn như vậy, không phải cô cũng không để ý đến việc Jason thích cô ở điểm nào, không phải sao?
Cô chỉ là tức giận anh ta rời khỏi cô vì năm trăm vạn.
“Anh, em không sao thật mà, anh làm việc của anh đi.” Lăng Nhược Băng vỗ ngực của Lăng Liệt, ý bảo anh có thể buông cô ra để đi làm chuyện của mình.
“Không phải anh đang làm việc hay sao?” Cuối cùng Lăng Liệt cũng buông cô ra, chỉnh cà vạt, hỏi cô: “Có dám đánh cược với anh không?”
“Cược cái gì?” Lăng Nhược Băng xoa chiếc eo bị quấn đến đau nhức của mình.
Tự dưng lại muốn cược, không thể hiểu nổi!
“Cược Jason sẽ trở về tìm em.” Lăng Liệt thong thả ung dung nói.
Lăng Nhược Băng sửng sốt một chút, thật ra cô không nghĩ đến chuyện đó. Những tên bạn trai trước đây đều biến mất tăm mất dạng, từ trước đến nay cô cũng không muốn ăn cỏ quay đầu.
“Không thể nào, anh ta sẽ không quay trở lại.” Lăng Nhược Băng nói như chém đinh chặt sắt.
“Em có muốn biết hiện tại cậu ta đang làm gì không?” Lăng Liệt chợt cười, ánh mắt có chút sâu không lường được.
Lòng Lăng Nhược Băng có dự cảm không lành, đầu óc lập tức xuất hiện rất nhiều hình ảnh không tốt.
“Không… Không phải là anh ta đang chơi ma túy đấy chứ?”