Đỉnh Lưu Thế Thân

Chương 7

“Ring ring, ring……”

Tiếng chuông của điện thoại kêu lên, kéo Liễu Hoài Thu ra khỏi dòng sông dài của ký ức.

Liễu Hoài Thu ngẩn người, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy tên người gọi là "Chị Diêu", cậu đưa tay lên lau những giọt nước mắt ướt đẫm trên mặt rồi ấn nút trả lời.

Ngay khi điện thoại vừa mới kết nối, giọng của Diêu Chỉ Nghệ vang lên, “Tiểu Thu, lần này không thể cho cậu nghỉ ba ngày được, hôm nay tôi vừa chọn vai diễn cho cậu rồi, cần cậu phải đến thử vai diễn, cậu hãy mua vé máy bay rồi ngày mai trở về."

Giọng Liễu Hoài Thu trở lên khàn khàn vì đã khóc một hồi lâu, thậm có có chút khó nói, vì vậy cậu chỉ có thể trầm giọng trả lời “Được”

Diêu Chỉ Nghệ nghe được giọng điệu của Liễu Hoài Thu, cô ấy sững sờ một chút, lập tức thay đổi thái độ và thận trọng hỏi:

“Tôi có phải quấy rầy đến cậu cùng với Cố tổng không? Sao tôi gửi tin nhắn cho cậu mà cậu không trả lời, vì vậy tôi mới gọi cho cậu, tôi quên mất cậu đang ở cùng với Cố tổng.”

“Như vậy đi, ngày kia rồi về, sáng mai cậu mua vé đi.”

“Chúc cậu cùng Cố tổng có một ngày kỷ niệm vui vẻ.”

Sau khi nói xong, không đợi Liễu Hoài Thu trả lời liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Liễu Hoài Thu nhếch khoé miệng khi nhìn thấy thái độ thay đổi của Diêu Chỉ Nghệ, cậu cảm thấy có chút buồn cười.

Một người quản lý kiên định như vậy mà cũng phải sợ Cố Lê Xuyên, xem ra trong mắt người ngoài, Cố Lê Xuyên là một Diêm Vương hung thần ác sát mà không ai dám đυ.ng vào.

Liễu Hoài Thu cười một lúc, nhưng khi nghĩ đến Cố Lê Xuyên cậu lại cười không nổi, cú đánh nghiêm trọng từ nãy khiến cậu vẫn còn cảm thấy rùng mình.

Cố Lê Xuyên…… Thật sự là muốn đem cậu trở thành một người khác sao?

Liễu Hoài Thu nghĩ đến sự chu đáo của Cố Lê Xuyên ngày trước đối với mình, bất giác siết chặt lấy điện thoại.

Có lẽ, đây chỉ là suy đoán riêng của cậu.

Cậu không thể tùy ý suy đoán Cố Lê Xuyên mà chỉ dựa vào cuốn sổ nhật ký.

Điều quan trọng nhất để hai người ở bên nhau là sự tin tưởng, cậu không thể tùy tiện mà hoài nghi Cố Lê Xuyên.

Cố Lê Xuyên đối với cậu tốt như vậy, cậu không thể giả vờ, có lẽ Cố Lê Xuyên chỉ thích phong cách đó, không thể đem cậu như một người thế thân.

Rốt cuộc sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ là gì?

Nhất định chắc là như vậy.

Sau này, cậu sẽ tìm khoảng thời gian hợp lý để hỏi chuyện với Cố Lê Xuyên về cuốn sổ nhật ký, nhưng không phải bây giờ.

Điều quan trọng nhất bây giờ là ngày kỷ niệm một năm của cậu cùng với Cố Lê Xuyên, đó là kỷ niệm đầu tiên và quan trọng nhất, cậu không thể làm hỏng ngày kỷ niệm này.

Liễu Hoài Thu mở điện thoại ra kiểm tra thời gian, phát hiện đã hơn 8 giờ tối, nghĩ đến Cố Lê Xuyên sẽ mau chóng về nhà, cậu vội vàng đứng lên.

Vì đã ngồi xổm trên mặt đất rất lâu, Liễu Hoài Thu vừa đứng lên đã ngã về phía trước do trọng tâm ở hai chân không ổn định.

Đầu gối của cậu đập mạnh vào chiếc thùng gỗ trước mặt, điện thoại của cậu rơi nhào xuống đất.

Liễu Hoài Thu bất chấp đau đớn, duỗi tay khắp nơi mò điện thoại trong bóng tối.

Cậu có bệnh quáng gà, nếu không có ánh đèn, cậu sẽ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cũng may di động rớt không xa và cậu đã tìm thấy ngay sau đó.

Liễu Hoài Thu mở máy, bên ánh đèn điện thoại mờ ảo, cậu cẩn thận dựa vào tường, chạm vào công tắc của chiếc đèn học.

Cậu thở phào nhẹ nhõm khi cả căn phòng đã bừng sáng.

Liễu Hoài Thu quay đầu nhìn lại, thấy cuốn nhật ký cũ cùng với chiếc thùng gỗ trên mặt đất, cậu khập khiễng đi qua, đem cuốn nhật ký cất lại vào chỗ cũ.

Khi đến gần cậu mới phát hiện, trên cuốn nhật ký có một dấu chân, chắc hẳn cậu đã dẫm phải khi vừa mới ngã xuống.

Liễu Hoài Thu hoảng sợ, duỗi tay lau, nhưng cuối cùng lại không được, chỉ có thể đóng cuốn nhật ký lại và cất vào thùng gỗ.

Thời gian không còn nhiều, Cố Lê Xuyên không biết bao giờ mới quay trở về, Liễu Hoài Thu không quan tâm đến chuyện khác, vội vàng xuống lầu chuẩn bị bất ngờ cho Cố Lê Xuyên.

……

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Liễu Hoài Thu trang trí nhà cửa rồi chờ Cố Lê Xuyên về nhà.

Sau khi suy nghĩ, Liễu Hoài Thu vẫn gọi cho Cố Lê Xuyên.

Tiếng chuông không ngừng vang lên, không trả lời cũng không cúp máy, cho đến lần gọi cuối cùng, một giọng nữ lạnh lùng lại vang lên, "Cuộc gọi tạm thời không có người trả lời...."

Liễu Hoài Thu có chút lo lắng.

Cho dù Cố Lê Xuyên không thích gọi điện thoại, ngày xưa khi cậu gọi điện cho Cố Lê Xuyên, hắn đều trực tiếp cúp máy, cũng chưa từng có phản hồi như hôm nay.

Hơn nữa đã trễ như thế này rồi.

Liễu Hoài Thu không chút nghĩ ngợi mà gọi lại.

Lần thứ hai, lần thứ ba…… lần thứ bảy.

Như cũ vẫn không có sự hồi âm.

Một ít những điều tồi tệ hiện lên trong đầu Liễu Hoài Thu, khiến khuôn mặt thanh tú ấy trở nên trắng bệch.

Liễu Hoài Thu hoảng sợ, sốt ruột đi đi lại lại, nhưng ngoài gọi điện thoại ra, cậu không nghĩ ra cách để có thể tìm được Cố Lê Xuyên, chỉ có thể kiên trì mà gọi cho Cố Lê Xuyên.

Nội tâm cậu cầu nguyện Cố Lê Xuyên sẽ đáp lại một ít, ngay cả khi hắn cúp điện thoại, để cậu có thể biết được Cố Lê Xuyên hiện tại đang an toàn.

——

Trong quán bar,

Cố Lê Xuyên đưa điện thoại đặt lên bàn, nghe tiếng chuông điện thoại reo liên hồi, rồi sau đó bỏ lại, dùng hết tâm tư để ăn chơi.

Hắn muốn xem hôm nay Liễu Hoài Thu có thể gọi cho hắn bao nhiêu cuộc gọi.

Cố Lê Xuyên tiếp tục uống rượu và trò chuyện với bạn bè như thể hắn không nghe thấy.

Lâm Gia Mộ thật sự là nhìn không được, chạm chạm vào bả vai Cố Lê Xuyên, “Lê Xuyên, sao cậu không nghe điện thoại? Chắc có chuyện gấp nên người bên kia mới gọi nhiều như thế, sao không trả lời và hỏi xem anh ta có vấn đề gì không.”

“Không cần.” Cố Lê Xuyên lãnh đạm từ chối, cầm ly rượu trên bàn lên nhấm nháp từng chút một, hắn phiền ngẫm mà nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Điện thoại vẫn đổ chuông.

Lâm Gia Mộ không quan tâm mà liếc nhìn Cố Lê Xuyên, duỗi tay ấn nút trả lời rồi đưa đến bên tai Cố Lê Xuyên.

“Lê Xuyên, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại, anh không sao chứ?” Liễu Hoài Thu nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn của cậu truyền tới, khiến cho Cố Lê Xuyên tê dại.

Cố Lê Xuyên nhận lấy điện thoại, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, gọi điện cho anh làm gì?”

“Muốn hỏi khi nào anh về?” Liễu Hoài Thu nhận được phản hồi từ Cố Lê Xuyên, cậu thở phào, dù sao cậu cũng quen thái độ đó của Cố Lê Xuyên.

Cố Lê Xuyên cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện cũng gần đến giờ, hắn đáp: “Bây giờ.”

Liễu Hoài Thu rất vui và nhẹ giọng nói, "Được, em sẽ ở nhà đợi anh.”

Cố Lê Xuyên lúc này mới phát hiện giọng của Liễu Hoài Thu có chút không đúng, theo bản năng hắn mở miệng hỏi: “Giọng em sao vậy?”

Liễu Hoài Thu sửng sốt một chút, vừa nãy cậu mới khóc, nhưng cậu không thể nói với Cố Lê Xuyên, liền tùy nói ra một cái cớ,

“Trở về nên có chút mệt mỏi, em ngủ trên sofa, có lẽ đã bị cảm lạnh.”

"Ừm, anh hiểu rồi.” Nói xong, không đợi Liễu Hoài Thu phản hồi, hắn đã cúp máy.

Cố Lê Xuyên đứng dậy và nói với những người xung quanh: “Mọi ngươi chơi đi, tôi về trước.”

“Không phải nói vui vẻ với chúng tôi sao? Sao lại vội vàng đi về thế, chẳng lẽ là trong nhà cất giấu bảo bối? Bạn gái à?” Thịnh Lai vừa rồi cũng thấy điện thoại Cố Lê Xuyên đổ chuông liên tục.

Huống hồ Cố Lê Xuyên liền muốn trở về ngay sau cú gọi điện thoại đó.

Cố Lê Xuyên nhàn nhạt nói: “Không phải.”

Thịnh Lai quay đầu lại nói ra một câu táo bạo, “Chẳng lẽ là bạn trai?”

Cố Lê Xuyên lạnh lùng liếc Thịnh Lai một cái, ra vẻ cảnh cáo với cậu ta.

Lâm Gia Mộ nhận thấy tâm trạng của Cố Lê Xuyên không đúng lắm, liền vội vàng hung hăng kéo lấy Thịnh Lai, “Cậu ăn nói cái kiểu gì thế? Cậu quên rằng Cố Lê Xuyên không thích đàn ông sao?"