Thiếu niên liên tục cầu xin tha thứ, nhưng cũng không biết tại sao ngọn lửa bên trong hắn càng lúc càng lớn: “Nói cho cậu biết, cho dù hôm nay cậu có cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ không làm cậu đâu.” Nghiêm Hi lấy ra một cái gậy khác nhét vào trong miệng của thiếu niên, cưỡng chế mở miệng của thiếu niên ra, hắn cố định dây ở đằng sau đầu rồi vừa nắm lấy tóc của thiếu niên, vừa đút mạnh dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng của mình vào trong miệng của thiếu niên.
Dươиɠ ѵậŧ cực lớn xâm nhập vào sâu trong yết hầu khiến cho thiếu niên bắt đầu nôn khan, giọt lệ của Phương Dật Luân trào ra theo khóe mắt, anh gian nan chịu đựng, đây là lần đầu tiên anh khẩu giao với đàn ông, mùi xạ hương dày đặc của người đàn ông vờn quanh, dươиɠ ѵậŧ cực kỳ thô cứng, liên tục thọc vào rút ra trong miệng anh, Phương Dật Luân rất kháng cự, anh muốn dùng đầu lưỡi đẩy dươиɠ ѵậŧ ra nhưng người đàn ông đó không hề có ý định buông tha, hắn cứ điên cuồng đâm vào.
“Ô… Ô…” Qua hơn 10 phút, Phương Dật Luân bắt đầu cảm thấy hít thở khó khăn, hoa huyệt phía dưới anh đã bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, bên trong cực kỳ ướŧ áŧ nóng bỏng, anh muốn mở miệng nói chuyện, nhưng miệng anh lại bị người đàn ông xâm chiếm nên anh chỉ đành kêu rên những tiếng ô ô.
“Có phải cậu muốn nói là lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ của cậu rất ngứa đúng không? Muốn được đàn ông đâm đâm? Hử?” Nghiêm Hi không hề dừng động tác lại, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ liên tục nhét vào khuôn miệng của thiếu niên, Nghiêm Hi nở nụ cười vô cùng ác độc, nhìn vẻ mặt đau khổ của thiếu niên, hai má ửng đỏ, chắc hẳn là thuốc kí©ɧ ŧìиɧ đã phát tác, chỉ cần dùng loại thuốc này thì dù có là người phụ nữ trinh tiết không chịu khuất nhục cũng phải tách hai chân ra cầu xin đàn ông tới đâm.
Đôi mắt Phương Dật Luân mờ làn sương lệ, anh muốn lắc đầu nhưng lại bị người đàn ông nắm chặt lấy tóc. Đúng thế, phía dưới thân càng lúc càng ngứa, anh muốn có thứ gì đó tiến vào, giữa háng ồ ạt như trận đại hồng thủy, chất lỏng dính nhớp liên tục trào ra, bởi vì mới bị điện giật kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên bây giờ cậu nhỏ đã mất đi tri giác, anh chỉ cảm thấy nó vẫn bị bao quanh bởi l*иg giam trinh tiết.
Hai mươi phút sau, cuối cùng Nghiêm Hi cũng bắn tinh trong miệng Phương Dật Luân: “Không được nhổ ra, nuốt xuống đi.” Nghiêm Hi vừa mới nói xong thì thiếu niên như buồn nôn bất giác nhổ hết tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong miệng ra. Ánh mắt của Nghiêm Hi bắt đầu rét lạnh, hàm răng nghiến vào nhau kêu cót két.
“Giỏi… Giỏi lắm… Sủng vật ngoan cố chống cự như thế… Đã rất lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy nhỉ? Thật sự rất giỏi…” Câu nói ngoài miệng của Nghiêm Hi như đang rất bình tĩnh nhưng thực tế lại cực kỳ tức giận và hỗn loạn, hắn xách ra một cái rương nhỏ trong ngăn tủ bên cạnh, trong đó toàn là những cây châm thon dài, hắn nhìn thiếu niên trên giường bằng đôi mắt sắc bén: “Dù sao cũng phải để cho cậu hưởng thụ công dụng của chúng, hôm nay tôi sẽ xem thử cậu có thể kiên cường tới mức nào.” Nói xong, hắn cầm lấy một cây châm đâm vào cậu nhỏ trong l*иg giam.
“Anh… Anh làm cái gì thế…” Phương Dật Luân phục hồi lại tinh thần thì nhận ra hơi thở nguy hiểm, anh ngẩng đầu ngạc nhiên và hoảng sợ nhìn từng động tác của người đàn ông.
“Cho cậu hưởng thụ một khóa giáo huấn, tôi phải dạy cho cậu biết vâng lời như thế nào.” Nghiêm Hi nói xong thì lập tức dùng hai cây châm cứng tránh niệu đạo ra, đâm xuyên qua song song cậu nhỏ đang bị thương. Quá trình đâm rất thong thả nhưng khiến cho thiếu niên cảm nhận được hình phạt sống không bằng chết.
Máu tươi lập tức tràn ra từ l*иg giam trinh tiết, cậu nhỏ đang chết lặng lập tức khôi phục lại cảm giác, cơn đau đớn còn nghiêm trọng hơn cả lúc trước, Phương Dật Luân thét chói tai, anh chưa kịp kêu khóc gì cả mà chỉ đành trơ mắt nhìn cậu nhỏ của mình bị kim châm đâm xuyên qua.
Nội dung chương tiếp theo:
“Không phải nô ɭệ… Tôi không phải nô ɭệ… Côn, em ở đâu?” Nghiêm Hi ghé sát vào miệng Phương Dật Luân mới nghe rõ điều anh nhắc đến, bây giờ tinh thần của Phương Dật Luân hình như muốn sụp đổ.
Nghiêm Hi lấy ít thuốc nước trong tủ, hắn chiết thuốc ra bằng kim tiêm, cùng lúc ấy hắn sát trùng cồn vào cánh tay của Phương Dật Luân, tiêm 5ml một lần thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đủ để Phương Dật Luân tỉnh táo cả ngày.