Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 39

Chương 28: Đây là lần lêи đỉиɦ thứ mấy trong hôm nay?

Trên người anh trai không có vết thương bên ngoài nào, chỉ là băng gạc quấn quanh dươиɠ ѵậŧ, hoa huyệt vừa bị mình đùa bỡn hơi lật ra ngoài, thoạt nhìn vô cùng suy yếu. Phương Dật Côn cũng không biết anh trai mình đã một đêm không được chợp mắt, hơn nữa bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn suốt một đêm, cộng thêm việc làʍ t̠ìиɦ lúc nãy đã làm cho cơ thể vượt qua mức chịu đựng một cách nghiêm trọng, chỉ có thể miễn cưỡng nửa híp mắt thở hổn hển, rũ khóe mắt nhìn sang một bên.

Phương Dật Luân cũng không nói gì, thứ nhất là không biết nói gì, nhìn dáng vẻ thống khổ của em trai, trái tim Phương Dật Luân cũng muốn vỡ vụn, hơn nữa vì sao Côn lại nghe lời như vậy, lúc bé Côn đã tùy hứng đi đến nơi nào. Thứ hai là cơ thể quả thật đã kiệt sức, cổ họng nóng rực đau đớn, đã lâu chưa được uống một giọt nước nào. Luân đành phải cúi đầu lựa chọn im lặng.

"A, chủ nhân biết, không cần hoảng hốt, lại đây chủ nhân ôm một cái " Nghiêm Hi lộ ra vẻ dịu dàng khó có được, một tay ôm Phương Dật Côn vào trong l*иg ngực, một tay không ngừng vỗ nhẹ lưng cậu bé. "Côn làm rất tốt, anh trai Côn rất thích Côn làm chuyện này, đừng nghĩ gì hết, cậu chỉ cần phụ trách dùng sức thao cái huyệt đó là được rồi. Làm tốt, chủ nhân sẽ thưởng cho cậu. Làm sao nào?" Nghiêm Hi híp mắt, ánh mắt kia cực kỳ tà ác, cúi xuống nói bên tai Phương Dật Côn, giọng nói đó không lớn không nhỏ vừa vặn có thể để cho Luân đang nằm một bên nghe thấy.

Phương Dật Luân nghe xong lời này, quả thực không thể tin được vào lỗ tai mình, dùng hết sức trợn tròn hai mắt, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Côn và Nghiêm Hi ở cuối giường.

"Thật sao? Thật sao? Chủ nhân... Anh trai vui vẻ thật sao?" Mong muốn của chủ nhân không thể làm trái, đây là ý thức của Phương Dật Côn, lời người đàn ông này như là chân lý, Phương Dật Côn ngẩng đầu, dùng đôi mắt to ngập nước u mê nhìn Nghiêm Hi.

“Thật đấy... Đi đi... Luân vẫn chưa hài lòng ... Côn có phải muốn cố gắng hết sức thỏa mãn hoa huyệt của anh trai đúng không nào?” Nghiêm Hi dùng một tay cầm dươиɠ ѵậŧ yếu ớt của cậu bé, một bên rất nhanh tay luật động, thẳng đến khi dươиɠ ѵậŧ của cậu bé lại thành một cây gậy thịt.

"Không đúng... Côn... Anh là anh trai của em... Giữa chúng ta không thể... Đừng nghe hắn... Không được..." Phương Dật Luân nhìn cậu bé tiếp tục quỳ gối giữa hai chân mình, một tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, một bên chuẩn bị cắm vào cơ thể của mình.

"Anh trai... Chủ nhân nói... Anh sẽ cảm thấy thoải mái ... Côn cũng thoải mái... Anh trai... Luân..." Con ngươi của cậu bé hơi đυ.c ngầu, lời nói trong miệng cũng vô cùng cứng ngắc, dùng đỉnh dươиɠ ѵậŧ của mình nhắm ngay vào thân dưới của Phương Dật Luân, không cần tốn sức lập tức trượt cây dươиɠ ѵậŧ vào trong cơ thể Phương Dật Luân.

"Anh... Rốt cuộc anh đã làm gì... Làm sao Côn có thể… Vì sao... Vì sao... A… Côn... Không được... Ở đó... Không được..." Côn tiến vào mang đến cảm giác tê dại cho hoa huyệt, Phương Dật Luân chỉ có thể thở hồng hộc nhìn Nghiêm Hi, cố gắng hết sức nói xong một câu.

"Thái độ... Côn, dùng chút lực.” Nghiêm Hi chậc chậc một tiếng, nghiêng đầu nói với Phương Dật Côn.

Phương Dật Côn giống như nhận được mệnh lệnh, cơ thể bắt đầu luật động trên phạm vi lớn, cả gian phòng vang vọng tiếng ba ba với tần số cực nhanh.

"A… Côn... Không... Cứ tiếp tục như thế này... Tôi sẽ... Tôi sẽ... A... Dừng lại ngay..." Cảm giác tê dại của thân dưới giống như dòng điện chạy loạn trong cơ thể, đây là lần lêи đỉиɦ thứ mấy trong hôm nay? Phương Dật Luân hoàn toàn không nhớ được, bây giờ anh chỉ có thể nằm trên giường không ngừng co giật, co rút, chấp nhận Phương Dật Côn đưa mình lêи đỉиɦ.

"Chủ nhân... Chủ nhân..." Phương Dật Luân thật sự không chịu nổi công kích nhanh chóng của Côn, hơn nữa Côn không có dấu hiệu muốn bắn, cũng không có ý muốn giảm chậm tốc độ, trên người Côn đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, có thể nhìn ra, thể lực của Côn có chút không thể duy trì được kiểu rút ra cắm vào nhanh như thế này. Hơn nữa mình lêи đỉиɦ đã lâu nhưng vẫn không thể lui xuống được, Phương Dật Luân đổi giọng giống như lấy lòng Nghiêm Hi.

"Nếu sau này không nhớ được cách xưng hô, cậu gọi sai một lần, tôi sẽ đánh thành một cái lỗ trên người Côn, cậu có thể thử xem trên người Côn rốt cuộc có thể xuyên qua mấy cái lỗ." Trong giọng nói Nghiêm Hi ẩn chứa sự không vui, tất cả hiển thị trong ánh mắt hắn chính là sự xâm lược.

"Vâng... Chủ nhân... Luân sẽ không gọi nhầm nữa... Cầu xin chủ nhân để cho Côn... Dừng lại..." Đυ.c lỗ trên người Côn, nhìn cái đinh ngực trước ngực em trai Phương Dật Luân cũng đau lòng không thôi, không đành lòng để em trai gặp tội gì, đành phải thỏa hiệp.

"Chậm một chút." Nghiêm Hi chuyển hướng sang Côn. Cậu bé nhanh chóng chậm lại. Nghiêm Hi tiếp tục nhìn về phía Phương Dật Luân: "Dừng lại... Điều đó là không thể, bây giờ là sáu giờ tối, mười giờ tối sẽ có thể dừng. "Lời nói của Nghiêm Hi mang theo sự lạnh lẽo, nói với Phương Dật Luân.

"Cậu bé ngoan... Không được nghỉ ngơi giữa chừng, mười giờ chủ nhân sẽ đến kiểm tra, nếu Côn làm tốt, chủ nhân sẽ cho phép cậu bắn ra, được chứ?" Nghiêm Hi quay đầu nhìn Phương Dật Côn với vẻ mặt nhẫn nại, Nghiêm Hi biết rõ cậu bé đã muốn bắn từ lâu, nhìn quả cầu nhỏ trống rỗng kia, Nghiêm Hi chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

"Yên tâm, Côn sẽ không bắn ra. Cơ thể của cậu chỉ có thể được tưới bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi." Nghiêm Hi nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Phương Dật Luân, người đàn ông anh tuấn này vì sao lại có tính cách vặn vẹo như vậy, Trong lòng Phương Dật Luân thầm mắng, ngoài miệng cũng không dám ngỗ nghịch với người đàn ông.

"Chủ nhân... Làm chuyện sai trái... Là Luân... Van xin chủ nhân ... Đừng để cho Côn..." Phương Dật Luân rất muốn thả lỏng hoa huyệt, nhưng thân dưới đã sưng đỏ xung huyết từ lâu, bao bọc chặt lấy dươиɠ ѵậŧ Phương Dật Côn, không biết người đàn ông đó rốt cuộc đã làm gì với Côn, nhưng chỉ nhìn gương mặt Côn nghẹn đỏ cũng biết lúc này Côn đang làm việc một cách bị động.

"Không... Được... Sau này chỉ cần Luân làm sai, Côn sẽ bị phạt theo." Lúc nói không được, Nghiêm Hi kéo dài âm cuối, trên mặt không cầm được mà tràn đầy nét cười, ái muội nhìn Phương Dật Luân. Sau đó dặn dò Côn vài câu rồi rời khỏi phòng.

Nội dung chương tiếp theo:

"Anh trai... Anh trai..." Phương Dật Côn không trả lời Phương Dật Luân nữa, thân dưới tiếp tục ra sức, không ngừng cắm vào chỗ sâu. Cơ thể Phương Dật Luân bị trói buộc, gian nan chịu đựng cảnh lσạи ɭυâи, giày vò cả thể xác lẫn tinh thần, rốt cục, dưới sự thao túng không ngừng kiên trì đến gần hai giờ của Phương Dật Côn, cơ thể Phương Dật Luân rốt cục cũng đạt tới cực hạn. Cuối cùng, Phương Dật Luân đã ngất đi.