"A…" Một tiếng, sau đó anh không phát ra âm thanh nào nữa. Có thể thấy bắp đùi Phương Dật Luân đang run rẩy, anh cắn chặt răng ngửa đầu về sau, mặt chảy từng giọt từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, mu bàn chân cong lên cứng đờ. Sao lại đau đến vậy cơ chứ, có chết Phương Dật Luân cũng không ngờ rằng điều giáo mấy ngày nay chẳng là gì cả, bây giờ anh mới hoàn toàn bị xé rách ra, anh cảm nhận được có thứ gì đó chảy ra ở chỗ kết hợp.
Nghiêm Hi thở dài, ung dung nhìn máu tươi chảy ra. Sau đó, hắn lại tiếp tục đâm vào cho đến khi lút cán. Bên trong cực kỳ ấm áp, có điều bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dư thừa này nhỏ và hẹp quá, dù đã bôi trơn đầy đủ nhưng hắn vẫn thấy dươиɠ ѵậŧ bị kẹp phát đau.
Trời ơi… Dươиɠ ѵậŧ của hắn nảy lên trong cơ thể mình, cơn đau đó không thể tan đi được, đây là một cơn ác mộng, bao giờ anh mới có thể thức giấc thoát khỏi cơn ác mộng này đây… Phương Dật Luân rêи ɾỉ thảm thương, mồ hôi làm tóc trước trán anh ướt nhẹp, những giọt mồ hôi chảy dọc theo tóc rồi thấm vào đệm.
Nghiêm Hi chỉ dừng lại một lúc, đợi anh hoàn toàn làm quen thì bắt đầu thọc vào rút ra.
"Đừng… Nhúc nhích… Đau quá… Xin anh… Đừng làm nữa… Ưm a…" Mắt Phương Dật Luân rưng rưng, Nghiêm Hi đâm vào làm cơ thể anh lắc qua lắc lại. Dươиɠ ѵậŧ cực to của hắn cắm vào điểm cuối cùng trong cơ thể anh, cơn đau này quả thực khó mà chịu được. Bây giờ anh rất nhớ cuộc sống lúc trước, mình đã từng được quan tâm yêu thương nhưng giờ đây đã trở thành đồ chơi của người khác, không còn cơ hội được mẹ dịu dàng ôm vào lòng nữa. Nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt chảy xuống, vẻ mặt anh làm người khác nhìn mà muốn yêu thương.
Phản ứng của Phương Dật Luân đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ một loại du͙© vọиɠ đáng sợ trong người Nghiêm Hi, nó gọi là chiếm làm của riêng. Vì lúc trước đã bắn một lần nên bây giờ Nghiêm Hi càng ra sức tàn sát bên trong lỗ huyệt non mềm. Có thể thấy theo tần suất ra vào của hắn, thớ thịt quyến rũ trong hoa huyệt lần lượt bị kéo ra. Thoáng chốc Phương Dật Luân từ khóc kêu đã trở nên rêи ɾỉ bất lực, lực giãy dụa càng ngày càng yếu.
"Ưm a… Ưm…" Bây giờ mặt anh toàn là nước mắt, không rõ đâu là mồ hôi đâu là nước mắt nữa. Phương Dật Luân chỉ thấy toàn thân bủn rủn không có chút sức nào, não trống rỗng không suy nghĩ được gì. Nhưng không ngờ là từ trong cơn đau, anh dần cảm nhận được sự sung sướиɠ kỳ lạ. Đây là cảm giác không hề giống cảm giác lúc trước, đặc biệt là khi tên ác quỷ này đâm mạnh, có mấy lần anh suýt trợn trắng mắt.
Hắn cảm nhận được rằng thỉnh thoảng cơ thể chàng trai sẽ co rụt lại, xem ra cậu ấy sắp chào đón lần lêи đỉиɦ đầu tiên rồi. Nghiêm Hi thấy tiếng rên đau khổ của anh dần chuyển sang tiếng rên nhuốm mùi tìиɧ ɖu͙©, mà bản thân hắn cũng sắp đến lúc bùng nổ rồi, hắn nhanh chóng đâm mạnh vào chỗ sâu bên trong.
"Đừng… Đừng mà… Lạ quá… Tại sao lại… Lại… A…" Thần kinh toàn thân căng thẳng, cơn kɧoáı ©ảʍ khó nói ập đến khiến toàn thân anh run rẩy không ngừng. Anh không theo kịp nhịp điệu của hắn, hắn vẫn đang thọc vào rút ra còn Phương Dật Luân đã đờ người, ưỡn ngực, vô thức ngửa đầu ra sau rồi.
"Đây mới là lêи đỉиɦ chân chính, nhớ rõ cảm giác này chưa? Phải kêu lên, nếu không sao tôi biết mà dừng lại?" Nghiêm Hi bị kẹp sắp đến mức sắp bùng nổ đến nơi nhưng vẫn không quên tiêm nhiễm vào đầu anh những suy nghĩ dâʍ đãиɠ, hắn nhanh chóc đâm vào rút ra để Phương Dật Luân duy trì trạng thái lêи đỉиɦ. Nhìn anh bắt đầu trợn mắt, hẳn là do đã lêи đỉиɦ lâu lắm rồi.
"Lên… Đỉnh… Rồi…" Cổ họng nói từng chữ một, thoáng chốc đã nghẹt không thở nổi. Cơ bắp toàn thân đều căng ra, ngón chân sắp bị chuột rút, Phương Dật Luân lặp lại lời hắn một cách máy móc.
"Tốt lắm, đây là phần thưởng." Dứt lời, Nghiêm Hi đâm mạnh vài cái để du͙© vọиɠ của mình đâm sâu vào nơi đó rồi bắn ra. Hắn tạm dừng một lúc rồi mới rút dươиɠ ѵậŧ ra, theo sau đó là chất lỏng trong suốt hoà lẫn với máu và một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra.
Nhìn Phương Dật Luân đã sắp ngất xỉu như cá sắp chết đang thở hổn hển, Nghiêm Hi cười hài lòng. Hắn chợt nhớ đến gì đó, chỉnh lại quần áo đang xộc xệch rồi ra ngoài.
"Dọn dẹp rồi báo với Linh Đang hủy bỏ buổi đấu giá ngày mai." Hắn ra ngoài mới phát hiện Kết vẫn chưa đi mà đang quỳ trước cửa, Nghiêm Hi nói với chất giọng trầm, dặn dò vài câu rồi vội rời khỏi đây.