Tiếng rêи ɾỉ đứt quãng quanh quẩn trong căn phòng, Phương Dật Luân rất muốn cố không rên lên nhưng hình như hắn rất rõ điểm mẫn cảm của anh, bàn tay xoa nắn âm hạch mẫn cảm lúc mạnh lúc nhẹ làm âm thanh ngắt quãng phát ra từ cổ họng anh.
Nhìn vẻ mặt chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, cơ thể đã bắt đầu run rẩy và âm hạch đã sưng lên của anh, Nghiêm Hi dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy âm hạch mẫn cảm ấn vào cái. Người anh căng ra, ra sức lắc đầu, rốt cuộc không thể khống chế được giọng mình nữa.
"A a a… Không được rồi… Dừng tay…" Cơn tê dại nơi thân dưới chợt được phóng đại, men theo cột sống xộc thẳng lên não. Cơ thể căng thẳng run rẩy, bên dưới ồ ạt trào ra một lượng lớn chất lỏng, anh có thể cảm nhận được âm hạch mình đang sưng to cứng ngắc. Nhưng trông hắn có vẻ như không có ý định dừng lại, hắn tiếp tục dùng tay vân vê âm hạch, cảm giác tê dại dần tan biến đi, nó đã bắt đầu đau rát vì sưng. Phương Dật Luân không ngừng lắc đầu, mong có thể nhanh chóng thoát khỏi sự giày vò này.
"Lúc lêи đỉиɦ phải kêu to lên, nếu không sao tôi biết được?" Nghiêm Hi tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm hạch sưng đỏ. Nhìn anh run rẩy không ngừng, hắn nhướng mày ung dung nói.
"Lêи đỉиɦ rồi... A a… Đừng mà…Thật sự… Đừng… Đừng chạm vào nữa.. Ư a… Phương Dật Luân sắp khóc đến nơi, anh ra sức muốn khép chân lại nhưng do chúng đã bị cố định lên ghế nên hoàn toàn vô dụng. Mắt anh rưng rưng, cố gắng nói theo yêu cầu của hắn.
"Hả? Cậu đang nói chuyện với ai đấy?" Nghiêm Hi dùng tay khác vuốt nhẹ vành tai mình, vẻ mặt khó hiểu, bàn tay đang xoa nắn âm hạch búng mạnh vào điểm mẫn cảm.
"Chủ nhân… Chủ nhân… A ưm… Đừng…" Nơi âm hạch đã cao trào truyền đến một cơn đau đớn. Nếu Phương Dật Luân không làm theo ý hắn thì e là sẽ tiếp tục bị chà đạp, vậy nên anh vội vã trả lời hắn.
Nghiêm Hi khẽ cười, ngón tay đang tàn phá âm hạch dời ra chỗ khác, tiện tay sờ lỗ nhỏ bên dưới âm hạch đang chảy dịch, tay hắn dính đầy dịch nhớt. Mặc dù cơ thể anh có bộ phận nữ tính nhưng so với phụ nữ bình thường thì đóa hoa vẫn tinh xảo hơn nhiều. Nghiêm Hi cởi khoá kéo quần mình xuống, con rồng to lớn vốn đã cứng lên từ lâu lập tức bật ra.
"Đừng… Đừng mà… Chỉ có cái này… Là đừng…" Cảm nhận được đỉnh dươиɠ ѵậŧ cực nóng của hắn đang cọ sát ngay tại miệng huyệt mình, dù chưa làʍ t̠ìиɦ bao giờ nhưng Phương Dật Luân cũng biết hắn định làm gì, anh chợt hoảng loạn.
"Được thôi… Tôi cho cậu một cơ hội… Ba lựa chọn. Thứ nhất: Tiếp tục ngồi trên ghế này đến khi nào tôi hài lòng mới thôi." Nghiêm Hi nói bằng chất giọng lạnh lẽo của Viêm Đế, dươиɠ ѵậŧ thọc vào lỗ hậu đã sưng to đầy thương tổn của anh. Vết thương mới vừa khép miệng lại bị xé rách ra, đau đớn thấu tim làm Phương Dật Luân lắc đầu không ngừng.
"Thứ hai: Dùng nơi này để lêи đỉиɦ hai mươi lần." Nghiêm Hi gằn giọng xuống, lấy hai viên trứng rung đặt lên âm hạch mới vừa lêи đỉиɦ rồi bật công tắc lên. Tiếng "rè rè" vang lên, âm hạch lại bắt đầu ngứa, kèm với đó là cơn đau rát. Đừng nói là hai mươi lần, lêи đỉиɦ thêm lần nữa thôi là anh đã chịu không nổi rồi. Hai mươi lần thì anh sẽ điên mất.
"Đừng…" Phương Dật Luân cắn chặt môi dưới, răng run cầm cập, cổ họng cố bật ra một chữ.
"Nếu không chịu hai lựa chọn đằng trước thì chỉ còn lựa chọn thứ ba." Nghiêm Hi cắm ngón giữa và hoa huyệt ướŧ áŧ một cách dịu dàng. Ngón tay hắn chuyển động qua lại bên trong, hắn có thể cảm nhận được bên dưới anh đang run rẩy, cũng càng ngày càng ướŧ áŧ, hẳn là thấy không tệ.
"Ưm… Ha… Ha…" Chàng trai thở dốc không ngừng, lông mày anh nhíu lại, cảm giác tê dại bên dưới đã lan ra toàn thân khiến đầu óc anh trống rỗng.
Thấy Phương Dật Luân đã hoàn toàn tiến vào trạng thái, tốc độ của Nghiêm Hi càng nhanh và mạnh hơn. Hắn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm G mẫn cảm bên trong anh. Anh chợt ưỡn người lên, hoa huyệt phun một lượng chất lỏng lớn, chảy ào ạt như mở đập chứa nước, không thể chặn lại được.
Không có bất kỳ động tác dư thừa nào, Nghiêm Hi cọ xát dươиɠ ѵậŧ cực lớn của mình trước miệng huyệt nhỏ hẹp. Cảm nhận nơi đó hơi run lên, hắn không đợi Phương Dật Luân kịp phản ứng lại mà đã đẩy vào luôn.
"A… Đau quá.. Đau quá…" Cảm giác xé rách kéo anh về hiện thực, Phương Dật Luân cúi đầu nhìn chỗ kết hợp giữa mình và hắn. Vì đau đớn nên cơ bắp nơi thân dưới đã bắt đầu co lại, vách thịt mềm mại bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ hắn từ cả bốn phía. Nghiêm Hi thở phào ra một hơi rồi tiếp tục tiến vào, bỗng nhiên cảm nhận được mình đã đυ.ng phải một chướng ngại vật.
"Biết ngay mà…" Nghiêm Hi cười, cơ thể quý báu đến nhường này. Chắc chắn Cấm Ngôn không nỡ điều giáo nơi đó mà đương nhiên sẽ để lại cho chủ nhân tiếp theo. Nghĩ đến đây, Nghiêm Hi lại thúc mạnh, chọc thủng lớp chướng ngại vật cuối cùng.