Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 8

Chương 5.2: Thủ đoạn của Linh Đang (Điều giáo, thôi miên)

“Không sướиɠ ư? Vậy thế này thì sao?” Linh Đang bật công tắc dươиɠ ѵậŧ giả lên, tần số rung kịch liệt lập tức thổi bay lý trí của Phương Dật Côn.

“A a a… Không… Sắp hỏng mất rồi… Dừng lại nhanh…” Điểm mẫn cảm trong cơ thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm Phương Dật Côn bật khóc ngay lập tức. Cảm giác vừa đau vừa tê khiến cậu không biết phải phản làm thế nào mà chỉ có thể khóc kêu hắn ta mau dừng tay.

“Lúc cầu xin thì phải gọi là chủ nhân.” Linh Đang tao nhã lấy thun da kế bên ra, trên cái dây thun da đó có vài chiếc vòng kim loại. Hắn ta đeo dây thun lên đầu khấc cậu, kéo mạnh một cái để dây thun thít chặt vào rãnh giữa đầu khấc và thân dươиɠ ѵậŧ.

“Hu hu… Chủ nhân… Chủ nhân… Xin anh… Đau quá…” Cậu cúi đầu nhìn sợi thun đang siết chặt cây gậy của mình, đầu khấc vốn có màu hồng phấn nay bị siết cho đỏ rực lên. Phần thân dưới vừa sướиɠ vừa đau làm cậu ra sức cầu xin hắn ta.

“Sao lại đau được cơ chứ? Thoải mái mới đúng…” Một tay Linh Đang nắm lấy thân cán của cậu, lòng bàn tay của tay kia thì xoa nắn phần đầu khấc.

“Ưm… A…” Cậu thở hổn hển rồi nhắm chặt mắt lại. Hắn ta mặc sức đùa bỡn đầu khấc nhạy cảm, thỉnh thoảng dươиɠ ѵậŧ giả trong lỗ hậu lại đổi tần số rung khiến du͙© vọиɠ muốn bắn tinh không ngừng tra tấn cậu.

“Càng ngày màu sắc càng đẹp đấy.” Thấy phần đỉnh chuyển từ hồng phấn sang đỏ thẫm, Linh Đang hài lòng nhìn kiệt tác của mình. Hắn ta xoay người lấy sợi dây da khác ra, sợi dây này có hai lỗ tròn bằng kim loại. Hắn ta nhanh tay cố định hai viên tinh hoàn vào lỗ kim loại rồi dùng thun buộc chặt phần gốc tinh hoàn. Linh Đang bật công tắc, lại là tần số rung mạnh, ống dẫn tinh của cậu bị buộc chặt, tinh hoàn lại rung ba trăm sáu mươi độ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong lỗ hậu khiến tuyến tiền liệt tiết nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơn nhưng lại không thể chảy ra được vì hai đường đều đã bị chặn lại.

“Đau quá… Ưm…” Toàn thân Phương Dật Côn co giật, xích sắt trên tay va chạm vào thanh kim loại trên giường kêu rầm rầm. Cơ thể cậu như đã đạt đến cực hạn, cậu bỗng thấy khó thở, là suyễn…

“Cứu… Thuốc… Thuốc… Bình xịt…” Biết bệnh mình lại tái phát nhưng do đang bị trói trên giường, bên dưới còn có đủ loại dụng cụ tra tấn nên Phương Dật Côn chỉ có thể gắng gượng ngẩng đầu lên kêu hắn ta đến cứu.

Thấy mặt cậu đỏ bất thường, hơi thở dồn dập, Linh Đang biết cậu lại lên cơn suyễn. Hắn ta lập tức lấy lọ thuốc trong tủ ra, bình thuốc có ống dẻo rất dài. Hắn ta cắm ống vào thẳng trong cổ họng cậu, mở nắp bình ấn vài cái liên tục, cậu mới bắt đầu thở bình thường trở lại.

“Thuốc này còn mạnh hơn thuốc suyễn bình thường nhiều, hai mươi bốn giờ tiếp theo cậu sẽ không lên cơn nữa. Cho nên,... cậu có thể hưởng thụ tình yêu chủ nhân dành cho cậu thỏa thích.” Linh Đang rút ống dẻo trong cổ họng ra rồi tát lên sườn mặt cậu hai cái, hắn ta không hề có ý định gỡ những trói buộc đó xuống.

“Không… Không được rồi… Để tôi… Để tôi được bắn…” Cơn suyễn vừa dịu xuống, du͙© vọиɠ muốn bắn tinh lại dâng trào. Đợt sóng cao trào thứ nhất còn chưa tan thì đợt sóng cao trào thứ hai đã đến, Phương Dật Côn nằm xụi lơ trên giường, hít thở khó khăn nói.

“Được thôi… Nhưng phải cố chịu một lúc, chịu đựng đến khi tôi uống trà chiều xong là được bắn.” Linh Đang xoa đỉnh đầu cậu và dịu dàng nói. Hắn ta cầm điện thoại lên bảo nhân viên mang chút bánh kem và hồng trà đến đây, sau đó xoay người ngồi xuống sô pha trong phòng, vừa uống trà chiều vừa ngắm vẻ mặt đau khổ của cậu.

“A… A…” Phương Dật Côn không còn sức kêu la nữa nên chỉ có thể đờ người rêи ɾỉ trong bất lực, chào đón đợt sóng cao trào thứ tư. Bởi vì dươиɠ ѵậŧ bị thun buộc trong khoảng thời gian dài nên đã tím tái hẳn, tinh hoàn cậu vừa sưng vừa căng chịu đựng sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, lỗ hậu thì đã chết lặng, chỉ có khi cao trào tuyến tiền liệt mới đau nhói. Lúc này không rõ trên mặt Phương Dật Côn là nước mắt hay mồ hôi nữa, nước bọt chảy dọc theo khóe miệng làm ga giường ướt một mảng to.

Cúi đầu xem đồng hồ, đúng một tiếng trôi qua, Linh Đang đặt tách trà xuống rồi bước đến trước mặt Phương Dật Côn. Hắn ta dùng lòng bàn tay vuốt ve đầu khấc màu tím đó, lập tức nghe thấy cậu cầu xin.

“Đừng.. Đừng chạm vào tôi… Đau… Chủ nhân… Đừng…” Dươиɠ ѵậŧ cậu mẫn cảm quá mức, từng cơn đau thấu tim lan ra toàn thân.

“Lần đầu vậy là được rồi.” Linh Đang rất hài lòng, tạm dừng một lúc mới nói: “Nói, nô ɭệ đê tiện cảm ơn sự dạy dỗ của chủ nhân, nói xong là được bắn.” Linh Đang không ngừng tuốt dươиɠ ѵậŧ chàng trai, lúc này tinh thần cậu đã sắp sụp đổ rồi, đây là lúc tốt nhất để giáo dục tư tưởng.

“Nô ɭệ đê tiện… Cảm ơn…Sự dạy dỗ của… Chủ nhân…” Vốn dĩ dươиɠ ѵậŧ đã mẫn cảm vô cùng, hơn nữa hắn ta lại tuốt lên tuốt xuống nữa. Phương Dật Côn ngẩng đầu, mắt dại ra, lặp lại một cách máy móc.

“Tốt lắm.” Linh Đang tháo dây thun ở rãnh qυყ đầυ cho cậu. Khoảnh khắc sợi dây được tháo ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không bắn mà rỉ ra róc rách, vì tinh hoàn vẫn bị buộc lại nên không thể bắn tinh thoải mái được.

“Nói, nô ɭệ đê tiện muốn bắn thế nào đây?” Linh Đang cầm dươиɠ ѵậŧ giả bắt đầu ra vào mạnh mẽ trong hậu môn cậu, hơn nữa lần nào cũng đâm vào tuyến tiền liệt.

“Ưʍ.. Không… Không biết… Muốn… A…” Phương Dật Côn không ngừng lắc đầu, giờ khắc này cậu đã sắp điên rồi, miệng lảm nhảm không biết mình đang nói gì nữa.

“Bị làm bắn… Thế nào?” Linh Đang dừng dươиɠ ѵậŧ giả lại, bắt đầu tuốt cậu nhỏ có màu sắc bất thường của cậu, ngón út cạ nhẹ vào lỗ nhỏ trên đỉnh, thấp thoáng có thể thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại rỉ ra từ trong vách tường hồng nhạt.

“Ui chao… Lại chảy…” Linh Đang nhìn chàng trai như thể đang tiếc nuối, tay kia bật công tắc khác của dươиɠ ѵậŧ giả, thọc vào rút ra thật mạnh.

Ư… A… Trời ơi… Cứu tôi với..” Một dòng điện chui vào cơ thể, Linh Đang bật chức năng truyền điện của dươиɠ ѵậŧ giả rồi liên tục tấn công điểm mẫn cảm trong cơ thể cậu làm cậu căng cứng cả người, mắt trợn to, tiếng rên bật ra từ cổ họng.

Thấy cậu bắt đầu tiến vào trạng thái ngây người, cơ thể cũng đang run bắn lên vì sự đâm vào rút ra của dươиɠ ѵậŧ giả, Linh Đang cởi trói buộc nơi gốc tinh hoàn ra. Trong nháy mắt, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra ngoài, bắn lên bụng dưới bằng phẳng của cậu. Nửa hôn mê nửa xụi lơ trên giường, Phương Dật Côn mơ màng nhìn một khối cầu đong đưa qua lại trước mặt, tiếp đó là giọng nói mơ hồ.

“Phương Dật Côn, thân là nô ɭệ, không được chạy trốn, không được tự sát, dù có bị điên cũng không được cãi lời chủ nhân cho đến chết…” Thuật thôi miên của Linh Đang không chê vào đâu được, nếu Cấm Ngôn đã yêu cầu dạy dỗ thật nhanh thì thôi miên là phương pháp nhanh nhất, âm thầm truyền suy nghĩ của nô ɭệ vào đầu cậu bé. Phương Dật Côn như bị làm phép vậy, ánh mắt dại ra lặp lại lời của Linh Đang.