Chương 324 BỮA CƠM TẤT NIÊN (2)
Khi biết chuyện vào mười sáu năm trước, Hoắc Học Nông vô cùng khϊếp sợ.
Ông ta vạn lần không ngờ rằng, khi còn trẻ, trong một lần đi công tác bên ngoài uống say, nhầm Chương Phong với vợ mình, cùng với bà ta hưởng một đêm xuân, thế mà bà ta lại có con.
Bao nhiêu năm nay, bà ta vẫn luôn làm y tá của ông, từ một cô hộ sĩ nho nhỏ lên tới y tá trưởng, hơn hai mươi năm gần đây, bà ta chưa từng kêu ca một tiếng nào.
“Năm đó, đột nhiên bà xin nghỉ phép một năm, về nhà sinh con, sau đó lại lặng lẽ nuôi con ở nhà mẹ đẻ, bà đã phải chịu áp lực rất lớn đúng không?”
Ông cụ Hoắc thương cảm nhìn Chương Phong, khẽ đưa tay vuốt tóc bà ta. Một đầu tóc đen óng ả năm đó, giờ cũng đã điểm sợi bạc rồi.
Chương Phong khoác cánh tay ông cụ Hoắc, đỡ ông cụ ngồi xuống ghế dựa, vừa lấy dụng cụ đo huyết áp ra để kiểm tra cho Hoắc Học Nông vừa nói, “Khi đó cũng không có cách nào khác. Tình cảm của ông và phu nhân như cá với nước, sao tôi có thể phá vỡ hôn nhân gia đình ông được? Hơn nữa, lúc đó cũng là do tôi không tốt, ông không biết gì cả, tôi lại lén lút giấu giếm ông sinh con ra. Tất cả sai lầm, đương nhiên phải do một mình tôi gánh chịu.”
“Nếu như không phải thằng cả xảy ra chuyện, có phải bà định mãi mãi cũng không nói ra đúng không?”
Ông cụ Hoắc càng thêm thương xót cho Chương Phong.
“Ừm.” Chương Phong thành thạo quấn băng đo huyết áp lên tay ông cụ Hoắc, theo dõi đồng hồ đo huyết áp rồi khẽ nói, “Khi đó ông quá buồn bã, tôi lo cho sức khỏe của ông. Tôi biết, tâm trạng mà không tốt rất dễ ảnh hưởng tới sức khỏe. Tôi làm y tá trưởng của ông đã nhiều năm như vậy, sức khỏe của ông là sự nghiệp của tôi. Ông có khỏe mạnh, tôi mới có thể tốt được.”
Thật ra đâu chỉ có nguyên nhân này.
Ông cụ Hoắc biết, nếu như năm xưa Chương Phong lộ chuyện đó ra, không chỉ có gia đình ông ta bị hủy, mà tất cả mọi thứ trong Quân đội của ông ta cũng hủy theo.
Đừng nói chuyện sau này thăng lên tới Thượng tướng, có lẽ là ngay lúc đó đã bị cách chức, lập tức phục viên rồi.
Ông ta biết vợ mình là người không chịu đựng được một hạt cát trong mắt tới cỡ nào, gia tộc của vợ ông ta sẽ càng không bỏ qua cho ông ta…
Nghĩ tới đây, ông cụ Hoắc cảm thấy vô cùng phức tạp trong lòng.
Có điều, nghĩ tới cách đối nhân xử thế của vợ mình, ông cụ Hoắc đột nhiên khẽ “A” lên một tiếng, nhưng rất nhanh lại không nói gì thêm.
Chương Phong nhìn ông cụ Hoắc, khó hiểu hỏi, “Lão Hoắc, ông sao thế?”
“Không có gì. Năm xưa, bà chỉ là một cô gái trẻ lại về nhà sinh con một mình, may mà người nhà bà đối xử với bà cũng không tệ lắm.” Ông cụ Hoắc thở dài, “Người thân nhà mẹ đẻ bà…”
“Ông đừng lo cho bọn họ nữa. Nhiều năm qua ông đã giúp bọn họ đủ nhiều rồi.” Chương Phong ung dung thu dọn dụng cụ đo huyết áp, để vào trong hộp, “Tôi thấy huyết áp của ông vẫn còn ổn định đấy. Mỗi lần ông tức giận, tim tôi lại như nhấc lên tận cổ họng ấy.”
Ông cụ Hoắc vỗ nhẹ vào tay bà ấy, “Trong lòng tôi tự biết phân tấc mà. Bà yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi bà, cũng sẽ không bạc đãi cả nhà Bảo Thần đâu.”
“Tôi biết mà.” Chương Phong nhìn khuôn mặt tuy già nua nhưng vẫn anh tuấn của ông cụ Hoắc, ánh mắt tràn đầy vẻ sùng kính. Lần đầu tiên bà ấy chủ động nắm tay ông cụ Hoắc, khẽ nói, “Lão Hoắc… Học Nông, những lời này tôi chỉ nói một lần thôi: Tôi chưa từng oán trách ông, sinh con cho ông, là tôi cam tâm tình nguyện…”
Toàn thân ông cụ Hoắc chấn động, vô thức nắm chặt lấy tay bà ta, đôi môi mấp máy rất lâu mới nói, “… Phong, bà chờ thêm một chút, tôi sẽ nghĩ cách để đổi họ hai đứa bé kia về họ Hoắc.”
Chương Phong lắc đầu, “Không cần đâu, lão Hoắc, chuyện này người trong nhà chúng ta biết là được rồi. Nếu như gióng trống khua chiêng sửa họ sẽ khiến cho người ta chế giễu.”
“Nhưng mà…”
Ông cụ Hoắc muốn con cháu mình đều mang họ Hoắc, ngay cả một người không phải cháu mình là Hoắc Gia Lan ông ta cũng chấp nhận được, vậy thì sao có thể đồng ý cho cháu trai và cháu gái mình mang họ khác được chứ?
“Ông không nghĩ cho Thiệu Hằng sao? Ông đã về hưu, nhưng Quan Thần và Thiệu Hằng còn trong Quân đội, bọn họ biết xử sự như thế nào bây giờ?” Chương Phong tận tình khuyên bảo ông cụ Hoắc, “Như thế không được đâu. Lúc trước, khi chúng tôi vào nhà cũng đã làm nổi cơn phong ba bão táp rồi.”
Sắc mặt ông cụ Hoắc trầm xuống.
Năm ấy, khi Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ dẫn Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt tới nhà họ Hoắc ở, người phản ứng kịch liệt nhất chính là Hoắc Thiệu Hằng.
Nhưng lúc đó không ai để ý tới anh, anh cũng không có sức ảnh hưởng để khiến người khác nghe lời mình. Kể từ đó, anh càng thêm trầm mặc ít nói, thậm chí còn có vài lần vô cùng ác liệt với Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt.
“… Thiệu Hằng và bà nội nó vô cùng thân thiết. Mẹ nó bận rộn làm thí nghiệm, bố thì một lòng vùi đầu vào công việc trong Quân đội, ông cũng quá bận bịu, Thiệu Hằng gần như được bà nội một tay nuôi nấng. Do đó, phản ứng lúc ấy của nó tôi hoàn toàn có thể hiểu được, ông đừng giận nó.”
Chương Phong nhìn sắc mặt ông cụ Hoắc, biết được ông ta đang suy nghĩ gì, cũng không nóng nảy, chỉ nhẹ giọng thầm thì phân tích cho ông ta.
Giọng nói ông cụ Hoắc vẫn rất lạnh lùng, “Vậy cũng không được! Bà là bậc bề trên của nó, nó không thể không biết lễ phép như thế được!”
“Được rồi, được rồi, hôm nay là ngày Tết, ông kiềm chế lại một chút, có chuyện gì cũng đừng nói vào hôm nay.” Chương Phong thở dài, “Nếu ông thật sự muốn làm ầm lên, tôi cũng chỉ có thể dẫn cả nhà Bảo Thần rời khỏi nhà họ Hoắc mà thôi.”
“Mẹ con bà cháu bà không được phép đi!” Ông cụ Hoắc vội vàng kéo tay Chương Phong lại, “Đây là mệnh lệnh!”
Chương Phong hơi sững sờ, sau đó chậm rãi gật đầu, “Vâng, thưa Thủ trưởng.”
“Ừm, bà đi chuẩn bị chút đi, hôm nay cùng tôi tới biệt thự của Thiệu Hằng ăn Tết. Lấy… thân phận là y tá, nói thân thể tôi có chút không thoải mái, bà đi theo chăm sóc tôi.”
Ông cụ Hoắc nghĩ đi nghĩ lại, thấy đối với người khó chơi như Hoắc Thiệu Hằng cũng chỉ có thể dùng cách này thôi…
Chương Phong hiểu ý của ông cụ Hoắc, trong lòng rất cảm động. Bà ta ôm tay ông cụ trong chốc lát, sau đó mới thu dọn đồ đạc rồi đi thay quần áo.
Sau khi bà ta thay quần áo xong mới gọi một cú điện thoại nội bộ bảo Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ tới phòng bà ấy một chuyến.
“Mẹ, có chuyện gì thế? Chúng ta thật sự phải đi cùng sao?” Chương Bảo Thần có chút lo sợ bất an hỏi, “Thiệu Hằng… cậu ấy vốn không thích chúng ta nên mới không về ăn Tết…”
Chương Phong ngước mắt lên, nhìn dáng vẻ sợ hãi rụt rè của con mình, bà ta lại thở dài một hơi.
Bà ta sai rồi, lúc trước khăng khăng cố chấp sinh con ra nhưng lại không nuôi con ở nơi nên nuôi. Mặc dù người nhà mẹ đẻ bà ấy đối xử với con trai không tệ, nhưng không cho ông ta được hoàn cảnh sinh trưởng hoàn hảo.
Nhà họ Chương, hoàn toàn không cách nào so sánh được với nhà họ Hoắc. Gia cảnh khác biệt, nuôi dạy con cái ra tự nhiên cũng khác biệt như ngày và đêm.
“Không phải vì chúng ta mà Thiệu Hằng mới không về ăn Tết.” Chương Phong hờ hững nói, đeo một chiếc khuyên tai ngọc trai lên lỗ tai, “Cậu ấy là vì bố mẹ mình đã ly hôn thôi. Nếu cậu ấy mà về ăn Tết thì mẹ cậu ấy phải thế nào? Ngay cả chuyện đó cũng không nghĩ ra, não của con để làm cảnh à?”
Chương Bảo Thần bị mẹ mình răn dạy ngay trước mặt vợ, không khỏi đỏ hết cả mặt lên. Nguồn : s1apihd.com
Tiền Thạch Huệ xót chồng, vội nói, “Mẹ, anh Bảo Thần nói cũng có lý mà. Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là vì chuyện của bố mẹ cậu ấy, nhưng chúng ta… Cậu ấy cũng đâu có để vào mắt đâu.”
“Ha ha, cậu ấy không để vào mắt, thế thì các con không nghĩ ra cách nào để thay đổi cách nhìn của cậu ấy sao?” Chương Phong để lược xuống, quay người nhìn con trai và con dâu của mình, “Chuyện là do người làm, các con có hiểu không? Văn Na và Văn Kiệt còn thông minh hơn các con đấy.”
Chương Bảo Thần mím chặt môi không nói lời nào, dáng vẻ quật cường cũng có mấy phần giống với ông cụ Hoắc.
Nhìn thần sắc của con trai, Chương Phong lại mềm lòng, nhẹ nhàng nói, “Thật ra, Thiệu Hằng không phải là người nhẫn tâm như vậy đâu. Trước kia mẹ cũng nghĩ giống như các con, cảm thấy không thể nào lấp đầy được mối quan hệ với cậu ấy, nhưng lần này cậu ấy trở về, nghe nói rất quan tâm chăm sóc tới cô bé mồ côi kia, nên mẹ biết, cậu ấy không phải là người thật sự lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy.”
“Mẹ nói là Cố Niệm Chi sao?” Tiền Thạch Huệ không nhịn được, bĩu môi nói, “Cô bé đó khéo mồm khéo miệng lắm mẹ. Con chim trên trời cũng có thể bị nó nịnh cho rơi xuống đất ấy, sao chúng ta có thể so với nó được?”
“Các con không thể, nhưng Văn Na và Văn Kiệt thì có thể đấy!” Chương Phong đứng lên, “Dù mẹ có sai đến mấy thì vai vế của mẹ cũng là bà. Thiệu Hằng có thể oán mẹ, oán các con, nhưng tuyệt đối sẽ không oán Văn Na và Văn Kiệt. Các con đừng làm ảnh hưởng đến Văn Na và Văn Kiệt. Đời mẹ, chỉ muốn hai đứa cháu mình có thể vô ưu vô lo giống như con cháu nhà thế gia vậy.”
Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ kinh ngạc liếc nhau, không quá hiểu rõ lời Chương Phong.
Nói về tiền, thật ra nhà bọn họ không thiếu tiền.
Nhà Tiền Thạch Huệ là thương nhân, chỉ có một người con gái là bà ta. Sau này, tất cả của cải nhà họ Tiền đều là của Tiền Thạch Huệ, cũng là của hai người con bà ta.
“Mẹ, Văn Na và Văn Kiệt vốn đã có thể vô ưu vô lo, thoải mái vui vẻ sống hết đời rồi.” Tiền Thạch Huệ cười giúp Chương Phong mặc áo khoác, “Mẹ đừng quá mệt lòng nữa, cả nhà chúng ta sống vui vẻ một đời không phải tốt sao? Cần gì…”
Cần gì phải đưa mặt cho người ta tát chứ?
Chương Phong nhìn dáng vẻ tự đắc của Tiền Thạch Huệ, lắc đầu nói, “Thạch Huệ, không phải mẹ nói con đâu, nhưng con tới nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy rồi, con có biết bà nội của Thiệu Hằng là con cái nhà nào không?”
“Mẹ nói bà nội của Thiệu Hằng sao? Bà ấy tên là gì ạ?” Tiền Thạch Huệ càng tò mò hơn, “Chẳng lẽ còn có thể lợi hại hơn cả nhà họ Hoắc sao?”
“Bà ấy họ Tạ, tên là Tư Nghiên. Nhà họ Tạ có lợi hại hơn nhà họ Hoắc hay không mẹ không biết, nhưng Sở giao dịch chứng khoán đầu tiên của đất nước này chính là nhà họ Tạ bọn họ nắm giữ toàn bộ trong tay.” Chương Phong nhìn Tiền Thạch Huệ đang trợn mắt há hốc mồm giống như đang nhìn kẻ ngốc, “Biết rồi chứ? Bà ấy là con gái nhà họ Tạ, người con gái duy nhất của thế hệ trước.”