Ôn Noãn không lên tiếng, hô hấp ấm áp của cô và Giang Yến mơ hồ quyện vào nhau.
Nhiệt độ trên mặt cô nhất thời không thể giảm xuống, đầu óc trống rỗng.
Bất quá Giang Yến nói như vậy, trong lòng Ôn Noãn như trút được gánh nặng.
Vừa rồi không biết bản thân bị làm sao, ý thức rất hỗn loạn, giống như trái tim và tâm hồn đều bị nụ hôn kia hút vào.
Chỉ có thể theo bản năng đuổi theo hương vị thanh xuân ngọt ngào mà Giang Yến mang lại.
Ít nhất hiện tại Ôn Noãn đã biết, nụ hôn rất ngọt ngào.
Khi hôn môi tim đập nhanh hơn, hai người tranh giành nuốt lấy hơi thở của nhau, cơ thể sẽ sinh ra cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỳ lạ, trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng và muốn tìm điều gì đó từ đối phương để lấp đầy khoảng trống của bản thân..
Có lẽ đây được gọi là động tình.
“Anh phải đi rồi!”
Giang Yến ngẩng đầu lên, ánh sáng từ khe hở sau khi bọn họ tách ra rơi xuống gương mặt trắng xứ của Ôn Noãn.
Tầm mắt người đàn ông rơi xuống đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Ôn Noãn, ánh mắt lưu luyến không rời nhưng lại đầy mãn nguyện.
Lúc Ôn Noãn tiễn anh ra cửa, cô mới phát hiện hành lý đi công tác của Giang Yến sớm đã được sắp xếp xong.
Cô cũng không giúp gì được cho anh.
Sau khi Giang Yến rời đi, Ôn Noãn quay lại phòng và đi vào phòng tắm.
Cô đến bồn rửa tay dội nước lạnh vào mặt, sau khi nhiệt độ trên mặt dần hạ xuống, Ôn Noãn nhìn gương mặt không trang điểm trong gương, đôi môi lại lộng lẫy quyến rũ như được thoa một lớp son sáng màu.
Nhưng Ôn Noãn rất ít khi trang điểm, trong hành lý của cô chỉ có kem dưỡng da và sữa rửa mặt, tiện cho việc chăm sóc da hàng ngày.
Son môi hay đồ trang điểm gì đó, Ôn Noãn đều không có.
Nói cách khác, Ôn Noãn cũng không có lòng yêu cái đẹp.
Lúc này nhìn mình trong gương, Ôn Noãn bắt đầu tưởng tượng sau khi nghiêm túc trang điểm bản thân sẽ trông như thế nào.
Chắc hẳn sẽ tinh tế xinh đẹp hơn hiện tại, lại có chút mong muốn cho Giang Yến nhìn thấy bản thân mình như vậy.
Ý nghĩ vừa thoáng qua, Ôn Noãn vội vã dội thêm một vốc nước lạnh lên mặt.
Cô đang buộc mình phải gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, ngừng nghĩ về Giang Yến và nụ hôn vừa rồi.
Nhưng Ôn Noãn đã đánh giá cao bản thân, cô ấy hoàn toàn không kiểm soát được bộ não của mình.
Đến nỗi khi cô đang tắm, cô vẫn nghĩ về Giang Yến, không biết bây giờ anh đã đến sân bay chưa.
******************
Giang Yến vẫn đang trên đường đến sân bay.
Bởi vì Trần Hiến cùng anh đi công tác, nên một tài xế mới đã đưa họ đến sân bay.
Trần Hiến và Giang Yến cùng ngồi ở ghế sau của chiếc Bentley.
Từ khi lên xe, không biết do vô tình hay cố ý mà anh cứ mãi nhìn vào miệng người đàn ông.
Một hai lần không nói, năm lần bảy lượt đánh giá khiến Giang Yến không thể chuyên tâm xem tài liệu.
Khi Trần Hiến nhìn anh lần thứ N, Giang Yến không chút che giấu sự khó chịu trong lòng, đôi mày kiếm dày đậm cau chặt.
Anh đóng tài liệu trong tay lại, liếc sang Trần Hiến ngồi bên cạnh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tò mò vụn trộm của anh ta.
Trong mắt người đàn ông có tia sáng lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh lùng.
“Đã nhìn đủ chưa?”
Người bị bắt quả tang – Trần Hiến: “……..”
Anh ta thật sự không cố ý, chỉ là nhìn thấy khóe miệng Giang Yến có vẻ như bị rách, trong lòng có chút tò mò cũng như lo lắng.
Nếu đã bị chủ tịch bắt gặp, Trần Hiến cũng không trốn tránh nữa.
Anh chỉ vào khóe miệng bị rách của Giang Yến, giọng điệu quan tâm, vô cùng khiêm tốn.
“Chủ tịch, tại sao miệng anh lại bị thương?”
“Có cần cho xe chuyển hướng đến bệnh viện lấy thuốc trước không?”
Giang Yến: “……….”
Một người đàn ông to lớn như anh, chỉ là khóe miệng bị rách chảy một chút máu, có đáng đi bệnh viện không?
“Không cần thiết!”
Giang Yến lạnh lùng trả lời.
Lúc đầu anh không nghĩ sẽ quan tâm đến anh ta, nhưng kết quả là Trần Hiến dựa vào bản thân đã ở bên cạnh Giang Yến một thời gian dài, đánh vỡ khoảng cách và hỏi đến cùng.
“Sao lại bị như thế? Không phải là anh tự cắn rách đó chứ?”
Trần Hiến ôm một bụng nghi ngờ, nhưng anh thật sự quan tâm đến Giang Yến.
Trong trí nhớ của anh, Giang Yến là một người luôn có sức khỏe tốt, rất hiếm khi anh bị bệnh phải dùng đến thuốc.
Tất cả đều nhờ vào thói quen tốt của anh ấy là kiên trì tập thể dục mỗi ngày.
Vốn dĩ Giang Yến không muốn nói chuyện với anh ta nữa, nhưng khi nghe nhắc đến hai chữ “cắn rách”. Không khỏi nhớ đến vẻ mặt hoảng loạn, áy náy cùng dáng vẻ lúc nói xin lỗi anh của Ôn Noãn.
Còn có xúc cảm mềm mại và tư vị ngọt ngào của nụ hôn kia.
Bất giác đôi môi mỏng của Giang Yến cong lên, đôi mắt không có tiêu cự, rõ ràng anh đang mất tập trung.
Trần Hiến thấy thế, theo bản năng anh giơ tay vẩy vẩy trước mặt người đàn ông.
“Chủ tịch?”
Giang Yến bị anh kéo ra khỏi ký ức tươi đẹp.
Khuôn mặt tuấn tú vừa rồi còn dịu dàng trìu mến lập tức tối sầm lại, sau đó lại trở về vẻ nghiêm túc cùng nghiêm nghị trước kia.
Tuy nhiên tâm trạng của Giang Yến rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, lúc trả lời anh ta, trong giọng nói có vài phần đắc ý.
“Cậu chưa tùng yêu nhưng đã bao giờ nhìn thấy người khác yêu chưa?”
“Tôi không có việc gì lại tự cắn vào miệng mình, tôi rảnh rỗi như cậu sao?”
Trần Hiến: “………”
Có ý tứ gì chứ, đang êm đẹp sao bỗng dưng lại muốn đả kích người khác.
Anh không yêu đương còn không phải vì làm trợ lý, thư ký và tài xế cho Giang Yến quá bận rộn, không có thời gian yêu đương sao.
Thấy vẻ mặt Trần Hiến mờ mịt.
Khóe môi Giang Yến cong lên một nụ cười nhàn nhạt, anh lắc đầu.
“Tôi nói này, nếu cậu có một đối tượng để yêu đương, chắc chắn sẽ không hỏi một câu ngu ngốc như vậy.”
“Có nói thêm nữa thì cậu cũng sẽ không hiểu được, vậy nên cứ im lặng đi!”
“……….”
Trần Hiến có chút đau khổ, anh cũng không muốn bản thân cô đơn đến bây giờ.
Hơn nữa, việc anh có đối tượng yêu đương hay không thì có liên quan gì đến việc khóe miệng Giang Yến bị rách?!
Người tài xế mới là em họ của Trần Hiến, tên là Trần Phóng.
Không ít lần yêu đương, vừa nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của Giang Yến cùng Trần Hiến đã hiểu rõ vấn đề.
Anh ta nghĩ anh trai mình thật ngu ngốc, chủ tịch đã nói rõ ràng như vậy.
Khóe môi kia không phải chính mình cắn, đương nhiên là do người khác cắn.
Vì là người khác cắn rách, điều đó có nghĩa là chủ tịch vừa mới hôn môi một cô gái nào đó cách đây không lâu!
Ngay cả chuyện này cũng không hiểu, khó trách ngần ấy năm rồi mà anh ấy chưa từng dẫn bạn gái về quê.
****************
Sau mười một giờ đêm, khu biệt thự Giang Sơn Lệ Cảnh bước vào trạng thái ngủ đông.
Không giống như tiểu khu trước kia Ôn Noãn thuê, nửa đêm có thể nghe thấy tiếng mèo kêu chó sủa, thậm chí còn nghe thấy âm thanh từ tầng trên hoặc tầng dưới truyền đến tiếng cãi vã hoặc âm thanh ám muội.
Khi Ôn Noãn tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, chỉ có mình cô trong phòng, có vẻ như rất trống trải.
Nhưng sự im lặng này không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy an tâm.
Ít nhất cô có thể tĩnh tâm và suy nghĩ về tương lai.
Ví dụ như sẽ tiếp tục xin việc, hay sẽ ở nhà làm nội trợ toàn thời gian, hoặc là cố gắng thi lên thạc sĩ.
Ôn Noãn tạm thời vẫn chưa xác định được phương hướng, những năm gần đây cô luôn sống mà không có mục đích rõ ràng.
Vô dục vô cầu sống đến nay, hiện tại phải nghĩ lại xem bản thân muốn gì…… Nhà thì đã có rồi.
Ôn Noãn sấy khô tóc, sau đó lôi đồ đạc trong hai chiếc vali và ba chiếc thùng giấy ra, tìm một chỗ cất đi.
Trong phòng thay quần áo, Giang Yến đã chừa đủ chỗ cho cô.
Nhưng Ôn Noãn lại không có nhiều quần áo để treo vào, cô chỉ chiếm một phần ba chỗ kia, vẫn còn trống hai phần ba.
Thật ra cô không có hành lý gì cả.
Chỉ có một số sách chuyên môn và một vài tác phẩm kinh điển, còn lại là quần áo chăn ga gối đệm và nhu yếu phẩm hàng ngày.
Ôn Noãn sắp xếp những vật dùng hàng ngày của cô bên cạnh của Giang Yến, tổng thể vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Vì vậy cô lại di chuyển lần nữa, đem chúng xếp vào tầng dưới cùng của giá.
Khăn trải giường và chăn hiện tại không cần dùng đến nữa, Ôn Noãn bước lên ghế dựa, nhét chăn bông vào ngăn tủ trên nóc tủ quần áo.
Sau đó ôm khăn trải giường và chăn đã thay xuống lầu, muốn tìm dì Triệu hỏi máy giặt đặt ở đâu.
Đáng tiếc là dì Triệu đã ngủ rồi.
Ôn Noãn đành phải ôm chăn nệm quay trở lên lầu.
Khi đi qua lối vào của hành lang, đột nhiên ngoài cửa vang lên âm thanh tích tích nhập mật khẩu, Ôn Noãn hoảng sợ quay đầu nhìn lại.
Tích………..
Cửa mở ra, ánh trăng như nước tràn vào phòng, rơi xuống tấm thảm trước cửa.
Ôn Noãn cúi người nhìn chằm chằm bóng người vào cửa.
Mãi cho đến khi đèn cảm biến ở lối vào bật sáng, nhận ra Giang Phàm, trái tim của Ôn Noãn mới từ cổ họng rơi xuống vị trí ban đầu.
Căng thẳng qua đi, Ôn Noãn nghĩ cô nên chào hỏi Giang Phàm.
Nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện, ở sảnh bên kia Giang Phàm đã thay giày đi vào cửa.
Từ xa đã nhìn thấy Ôn Noãn đứng ở cuối hành lang, Giang Phàm ngạc nhiên trong giây lát.
Nhưng anh nhanh chóng nhớ ra tin nhắn mà Giang Yến đã gửi cho anh trên WeChat.
Một câu rất trực tiếp và ngắn gọn, đơn giản là thông báo cho anh biết Ôn Noãn đã chuyển đến nhà bọn họ.
Giang Phàm hỏi họ đã lãnh giấy chứng nhận chưa, ngay lập tức Giang Yến đã quăng cho anh bức ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn.
Cho nên, theo nghĩa pháp lý thì hiện tại Ôn Noãn đã là chị dâu của Giang Phàm.
Mặc dù cô gái nhỏ ít hơn anh vài tuổi, nhưng không thể phủ nhận việc cô có vai vế cao hơn.
Vì vậy, sau khi nhìn thấy cô anh chỉ do dự một giây, trên môi nở nụ cười kính cẩn nhàn nhạt.
“Chị dâu!”
Ôn Noãn bị anh gọi như vậy, cuối cùng cũng có chút nhận thức là vợ của Giang Yến.
Tuy rằng lo lắng nhưng cô vẫn gật đầu với Giang Phàm đáp lại.
“Xin lỗi, tôi về hơi muộn, đã dọa đến chị rồi sao?”
Những lúc Giang Phàm nghiêm túc, anh có vài phần giống anh trai mình.
Vì vậy, khi anh chuẩn bị đi đến trước mặt Ôn Noãn, cô hơi mất tập trung, như thể nhìn thấy hình bóng của Giang Yến.
Nhưng giọng nói của Giang Phàm hoàn toàn khác với Giang Yến.
Người trước mặt giọng rõ ràng hơn, nghe ra được có chút trẻ trung.
Giọng của Giang Yến trầm ấm, giống như tiếng đàn Cello, nhẹ nhàng và dịu dàng.
Ôn Noãn mơ hồ ngửi thấy mùi rượu và mùi son phấn thoang thoảng trên người Giang Phàm.
Nhớ đến trước kia Giang Yến nói anh không thích ổn định, ham chơi, bên trong lại là một tên lãng tử.
Lúc đó Ôn Noãn không tin, bởi vì trong giờ làm việc Giang Phàm hiền lành, hài hước, không có vẻ gì là người không đáng tin cậy.
Bây giờ cô đã tin điều đó, vì Giang Phàm đã thẳng thắn thừa nhận anh mới từ quán bar về.
Anh ấy còn nói muốn nấu mì, sau khi ăn xong sẽ về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Đảm bảo sẽ không quấy rầy đến chị dâu.
Mặc dù Giang Phàm nở nụ cười trên môi, nhưng trong đôi mắt phượng giống Giang Yến kia như đang ẩn giấu một nổi buồn.
Ôn Noãn không biết anh bị làm sao, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng anh không tốt, nhất định đã gặp chuyện phiền lòng.
Trong lúc Ôn Noãn đang cân nhắc có nên giúp anh nấu mì và để anh đi tắm trước hay không, Giang Phàm nhìn chăm chú vào ga trải giường và chăn trên tay cô.
“Chị dâu, đây là sao vậy?”
Ôn Noãn bất giác nhớ đến mục đích xuống lầu của mình, vội vàng giải thích.
Thuận tiện hỏi Giang Phàm máy giặt để ở đâu.
Không nghĩ đến người đàn ông lại mím môi cười.
“Chị bỏ nó vào sọt chứa đồ trong phòng tắm dưới lầu đi, sáng mai dì Triệu sẽ mang đi giặt!”
“Máy giặt ở nhà cũng để trong phòng tắm đó, nhưng chưa có ai dùng đến!”
Ôn Noãn hiểu rõ gật gật đầu, trong lòng vẫn tính toán sẽ đem ga giường và vỏ chăn ném vào máy giặt.
Cô không quen với cuộc sống mà mọi thứ đều do người khác làm và chăm sóc cho mình.
“Bác sĩ Giang, anh lên lầu tắm trước đi, tôi nấu mì cho anh!”
“Anh muốn ăn mì nào? Mì cà chua trứng hay mì Dương Xuân? Hay là mì cay nhiều dầu?”
Ôn Noãn vẫn quyết định giúp anh, dù sao cô cũng đảm đương vị trí chị dâu, Giang Yến không ở nhà, cô giúp anh chăm sóc người nhà cũng là điều đương nhiên.
Giang Phàm lại không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại trên mặt anh đầy vẻ kinh ngạc.
“Chị dâu, chị lợi hại vậy sao? Lại có thể nấu mì thành nhiều loại như vậy?!”
Ôn Noãn không quen được người khác khen, gương mặt trắng sứ dễ dàng ửng đỏ.
Vừa định nói vài câu khiêm tốn, Giang Phàm đã cướp lời trước.
“Vậy tôi lên lầu tắm trước, làm phiền chị dâu rồi!”
Dứt lời, Giang Phàm vội vàng lên lầu.
Một bên đi nhanh lên lầu một bên lại cầm di động gửi tin nhắn cho Giang Yến, khen ngợi Ôn Noãn một trận.
Nghĩa đen nghĩa bóng đều đang nói Giang Yến đã nhặt được bảo bối.
Ôn Noãn đáp lời anh một tiếng, ôm gả trải giường vào phòng tắm trước.
Phòng tắm ở tầng dưới cũng không nhỏ hơn phòng của cô và Giang Yến, nó cũng được ngăn cách bên khô và ướt, có bồn tắm và bồn cầu theo tiêu chuẩn.
Máy giặt mới nằm dưới tủ bên cạnh bồn rửa, trong tủ có bột giặt và nước xả vải.
Lúc này Ôn Noãn mới biết giặt quần áo cũng cần nhiều thứ như vậy.
Cô ngồi xổm trước máy giặt mới nghiên cứu rất lâu trước khi tìm ra được quy trình.
Xác nhận máy giặt đã chạy, Ôn Noãn rửa tay đi vào phòng bếp.
Nhà bếp so với tưởng tưởng của cô lớn hơn rất nhiều, thoải mái rộng rãi, thiết bị nhà bếp và đồ dùng nhà bếp đều có sẵn.
Mặc dù trước đó Giang Yến đã mang cô ấy tham quan qua nhà bếp nhưng anh ấy đã không giới thiệu chi tiết cho cô.
Bởi vì nhà bếp về cơ bản là khu vực làm việc của dì Triệu, có lẽ Giang Yến chưa bao giờ nghĩ đến việc để Ôn Noãn nấu ăn.
Ôn Noãn tự mình mò mẫm một lát mới tìm được tủ lạnh âm tủ được giấu đi.
Trước khi mở ra cô vẫn nghĩ đó là một ngăn tủ, không ngờ nó lại là một chiếc tủ lạnh tích hợp.
Có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, được phân theo khu vực.
Trái cây, các nguyên liệu nấu ăn, món tráng miệng, nước ngọt đóng chai, v.v… được phân loại từng thứ một và đặt ở các khu vực khác nhau.
Liếc mắt một cái mọi thứ đều gọn gàng, ngăn nắp, cũng có thể coi đây là một loại thú vui thị giác đối với bệnh nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Dù Ôn Noãn không mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng cô vẫn thấy mọi thứ trong tủ lạnh được sắp xếp quá mức chỉnh tề.
Thế nên lúc lấy mì sợi cô rất cẩn thận, sợ làm loạn các thứ khác.
Giang Phàm nói loại mì nào anh cũng có thể ăn, chỉ cần Ôn Noãn làm đơn giản là được, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian của cô.
Vì vậy, Ôn Noãn lấy trong tủ lạnh ra thêm hai quả trứng và một quả cà chua, chuẩn bị làm món mì trứng cà chua đơn giản nhất cho Giang Phàm.
Khi cô cho mì trong nồi ra bát, Giang Phàm cũng vừa tắm xong từ trên lầu đi xuống.
Anh cố ý mặc bộ đồ ngủ kín đáo nhất, trên mái tóc ướt còn quấn một chiếc khăn khô màu trắng, cả người nhìn qua rất giản dị, đặc biệt như giảm đi vài tuổi.
Rõ ràng Giang Phàm lớn hơn Ôn Noãn ba tuổi, nhưng bây giờ nhìn anh, cô thực sự có cảm giác như đang nhìn một đứa em trai.
Có thể là do sau khi sử dụng sữa rửa mặt khuôn mặt của Giang Phàm trở nên non mềm hơn.
Giang Phàm không đến phòng ăn, mà ngồi vào chiếc bàn dài được kéo dài từ bàn làm việc trong bếp.
Ngày thường, đây là nơi dì Triệu ăn cơm, được trang bị sẵn một chiếc đẩu cao.
Lúc này Giang Phàm liền ngồi vào ghế cao, Ôn Noãn ân cần bê bát mì đặt trước mặt anh.
Cười dịu dàng nhìn anh.
“Nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không?”
Bụng Giang Phàm đã đói meo, lúc lãng vãng ở quán bar lại không hề có cảm giác gì.
Nhưng mỗi lần về đến nhà, dạ dày lại bắt đầu tạo phản.
Hiện tại anh ăn cái gì đều sẽ thấy ngon miệng, huống chi Ôn Noãn nấu mì cà chua trứng rất thơm!
Có loại hương vị của mẹ, giản dị nhưng rất ngon lành, ăn vào ấm áp, ấm lòng lại ấm dạ dày.
Cứ như vậy trong lúc nhất thời, hốc mắt Giang Phàm trở nên nóng bỏng.
Đã rất nhiều năm rồi anh không được ăn món mì mẹ nấu.
“Không ngon sao?”
Ôn Noãn nhìn thấy Giang Phàm cắn một miếng rồi dừng lại, trong lòng có chút bất an.
Cô luôn nghĩ tay nghề nấu ăn của mình cũng khá tốt, trước kia đặc biệt vì Lục Tư Minh mà học qua.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ mì cô nấu không hợp khẩu vị của Giang Phàm.
Ngay khi Ôn Noãn đang phân vân không biết có nên nấu thêm một bát nữa hay không, Giang Phàm đã lấy lại tinh thần.
Đôi mắt phượng của anh chứa ý cười nhợt nhạt, tròng mắt hơi phiếm hồng, người đàn ông hít vào một hơi.
“Ăn rất ngon, cảm ơn chị dâu!”
“Vậy là tốt rồi!”
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Cô muốn sống hòa thuận với gia đình Giang Yến, hy vọng bản thân có thể sớm hòa nhập với gia đình này.
Vì vậy, được Giang Phàm tán thành đối với cô rất quan trọng.
Giang Phàm tiếp tục ăn mì, hết ngụm này đến ngụm khác, một bên chua xót cảm động một bên điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Sau lại thấy Ôn Noãn còn bên cạnh nhìn mình, người đàn ông lúc này mới ngồi người nói với cô:
“Chị mau lên lầu nghỉ ngơi đi!”
“À đúng rồi, anh trai tôi có ở thư phòng không? Tôi có việc muốn làm phiền anh ấy.”
Giang Phàm không biết việc Giang Yến đã đi công tác.
Vốn dĩ chỉ là suy nghĩ nhất thời, hơn nữa trước đó trên Wechat Giang Yến chỉ thông báo cho anh biết việc Ôn Noãn sẽ dọn đến ở, ngoài ra không nói gì khác.
Vì vậy, Giang Phàm nghĩ rằng Giang Yến cũng ở nhà.
Kết quả Ôn Noãn nới với anh Giang Yến đã đi công tác, đến Luân Đôn, ba ngày sau mới trở về.
“Quên đi, tôi cũng không trông cậy vào anh ấy!”
Giang Phàm ngượng ngùng cúi mặt, tiếp tục ăn mì.
Ăn được hai miếng lại thúc giục Ôn Noãn nhanh chóng lên lầu nghỉ ngơi, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Ôn Noãn cũng không ở lại lâu, vốn dĩ cô muốn đợi Giang Phàm ăn xong sẽ dọn bát đũa.
Nhưng người đàn ông nói không cần, anh có thể tự thu dọn, hơn nữa trong nhà còn có một người chuyên nghiệp như dì Triệu, cho nên cô không cần phải làm những việc nặng như thế này.
“Nếu sau này để anh trai tôi phát hiện chị phải phục vụ tôi, tôi đoán anh ấy sẽ đánh tôi đến chết.”
“Cho nên chị dâu đừng bận rộn nữa, mau lên lầu ngủ đi!”
Giang Phàm nói xong, Ôn Noãn cũng không kiên trì nữa.
Quả thật trời đã rất khuya, cô vừa ngã ra giường đã ngủ mất, khi tỉnh lại đã hơn tám giờ sáng ngày hôm sau.
Sau khi Ôn Noãn rửa mặt thay quần áo đi xuống lầu, dì Triệu nói với cô Giang Phàm đã đi làm.
Sau đó lại hỏi Ôn Noãn bữa sáng muốn ăn gì để bà đi chuẩn bị.
Dì Triệu còn nói máy giặt trong phòng tắm dưới lầu, ngày thường chỉ có cô sử dụng.
Quần áo bẩn của chủ nhà hay thứ gì đó, về cơ bản hàng ngày lúc bà ra ngoài mua thức ăn sẽ nhân tiện mang ra cửa tiệm giặt ủi.
Vì những bộ âu phục và áo sơ mi của anh em Giang Yến đều được làm từ chất liệu đắt tiền nên không thể giặt bằng máy.
Ôn Noãn hỏi chăm nệm trong máy giặt, dì Triệu nói với cô chúng đã được mang ra phơi nắng ở nhà kính trồng hoa trong sân sau.
Còn nói những việc nặng như thế sau này hãy giao cho bà ấy làm, không thể để đến tay Ôn Noãn.
“Cô chủ, cô có thể ra ngoài mua sắm, dạo phố hoặc làm gì đó để gϊếŧ thời gian.”
Sau bữa sáng, dì Triệu thấy bộ dáng chán nản của Ôn Noãn liền cho cô lời khuyên.
Chỉ là bà ấy không biết rằng Ôn Noãn khác với những cô gái khác.
Cô không thích đi dạo mua sắm, cũng không thích ra ngoài một mình.
Cho nên Giang Yến đi công tác hai ngày này, Ôn Noãn cũng không hề ra khỏi nhà.
Cuộc sống cũng không trôi qua nhàm chán, cô giúp dì Triệu làm không ít việc nhà.
Ví dụ như chăm sóc những bông hoa và cây quý trong nhà kính, giúp Giang Phàm chăm sóc Đao Muội và ba chú mèo con.
Hoặc ở trong phòng đọc sách.
Giang Yến đã gọi cho cô một lần lúc anh xuống máy bay, nhưng sau đó có lẽ anh quá bận nên hai người chỉ gửi tin nhắn chào buổi sáng và buổi tối trên Wechat, không có liên lạc gì khác.
Chớp mắt đã trôi qua hai ngày, Ôn Noãn không khỏi bắt đầu suy nghĩ đến tương lai sau này.
Thậm chí cô ấy đã lên mạng xem qua một vài công việc, tất cả đều thuộc ngành thú y tại các bệnh viện thú cưng.
Nhìn qua cũng không ít, nhưng một phần sơ lược lý lịch cô cũng không nghĩ ra, trong lòng vẫn mờ mịt như cũ.
Sau bữa cơm trưa, Ôn Noãn đọc sách một lát, sau đó chợp mắt hết một giờ.
Khi cô tỉnh dậy thì đã đúng ba giờ chiều.
Khoảng mười phút sau, có tiếng gõ cửa.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Giang Phàm.
“Chị dâu, chị có ở đó không? Tôi có chút việc muốn nhờ chị giúp đỡ!”
Hôm nay, buổi chiều Giang Phàm đóng cửa văn phòng để nghỉ ngơi.
Anh đi trung tâm thương mại dạo một vòng, mua một chiếc vòng cổ dự định sẽ tặng nó cho Giang Nhu như một món quà xin lỗi.
Vào ngày Ôn Noãn chuyển đến Giang Sơn Lệ Cảnh, Giang Phàm và Giang Nhu đã xảy ra chút việc hiểu lầm.
Nguyên nhân xuất phát từ bạn gái mới của anh.
Tình cờ hôm đó Giang Nhu đến văn phòng tìm anh, bạn gái mới của Giang Phàm cũng ở đó.
Hai người ở riêng với nhau hơn mười phút, khuỷu tay của bạn gái Giang Phàm bị trầy xước và chảy máu, khi anh từ nhà vệ sinh trở lại văn phòng, đúng lúc nhìn thấy bạn gái té ngã trên mặt đất.
Cô gái vừa nhìn thấy anh, nước mắt như bức rèm châu bị chặt đứt từng hạt từng hạt rơi xuống.
Trong ngoài lời nói đều muốn ám chỉ với Giang Phàm, là Giang Nhu vô tình đẩy ngã cô ta, vô cùng ủy khuất.
Chân tướng sự thật rốt cuộc thế nào, Giang Phàm cũng không hiểu hết.
Nhưng anh cảm thấy bản thân là bạn trai của người khác, bảo vệ bạn gái mình là đúng.
Cho nên mở miệng nói với Giang Nhu một câu, muốn cô ấy nói xin lỗi liền đem chuyện này bỏ qua.
Giang Phàm tự nhận thấy lúc đó giọng điệu của anh rất dịu dàng, cũng không có ý nói Giang Nhu xấu tính.
Kết quả mắt cô gái lập tức đỏ hoe, cô nhìn anh chằm chằm không nói một lời, sau đó lao thẳng ra cửa, cũng không thèm quay đầu lại.
Sau khi Giang Phàm an ủi xong bạn gái liền gọi điện cho Giang Nhu nhưng cô không bắt máy.
Anh gọi lại vài lần, cô gái trực tiếp kéo anh vào danh sách đen.
Vốn dĩ ngày đó Giang Phàm muốn tìm Giang Yến nhờ anh khuyên nhũ Giang Nhu.
Cô gái nhỏ ngày thường tương đối nghe lời Giang Yến, trước mặt Giang Yến luôn là người rất hiểu chuyện.
Nhưng Ôn Noãn nói với anh, Giang Yến đã đi công tác.
Cứ như vậy đã hai ngày trôi qua, Giang Phàm vẫn chưa dỗ dành được Giang Nhu.