Yêu Đương Không Bằng Kết Hôn

Chương 18.2

Sáu giờ ba mươi tối Ôn Noãn mới gọi cho Giang Yến.

Cô đóng gói tất cả hành lý của mình, hai chiếc vali một lớn một nhỏ và ba thùng giấy.

Đây là toàn bộ tài sản của cô.

Khi Giang Yến nhận được điện thoại của Ôn Noãn, anh vừa yêu cầu Trần Hiến hoãn vé máy bay.

Vốn dĩ anh có chuyến công tác đến Luân Đôn, Trần Hiến đã đặt chuyến bay lúc bảy giờ, không nghĩ tới Giang Yến đã có sắp xếp khác.

Nhưng rõ ràng trong hành trình của trợ lý là lịch trống.

Sau đó Giang Yến lướt qua anh ta lái xe rời khỏi công ty, Trần Hiến mơ hồ nhớ đến cô gái mà anh đã gặp trước đó.

Anh ta âm thầm lo lắng, có phải chủ tịch sắp trở thành hôn quân, chỉ thích mỹ nhân không thích giang sơn rồi không ?

Giang Yến đến phòng khám đã hơn bảy giờ.

Lúc đó chị Trương đang giúp Ôn Noãn chuyển hành lý đến ven đường.

Nhìn thấy chiếc xe Maserati quen thuộc từ xa, chị Trương vội vàng trở lại phòng khám giúp Ôn Noãn mang những chiếc thùng giấy ra ngoài.

“Noãn Noãn, đừng bận rộn nữa, ông xã em đến rồi !”

Ôn Noãn nghe thấy, cô dừng bước xoay đầu nhìn chị Trương.

Sau đó cũng nhìn thấy chiếc Maserati màu đen đậu yên ổn bên đường.

Biển số xe quen thuộc cùng người đàn ông quen thuộc, Ôn Noãn không khỏi cong khóe môi cười.

Nhớ đến những lời chị Trương vừa nói, mặt cô có chút nóng.

Sau khi Giang Yến xuống xe, anh đặt chiếc vali ở ven đường vào cốp.

Cũng không quên cảm ơn chị Trương, cảm ơn chị đã giúp Ôn Noãn chuyển đồ.

Ôn Noãn đứng trên bậc thềm trước cửa phòng khám nhìn anh, từ xa liếc mắt nhìn Giang Yến một cái, cô quay lại phòng khám tiếp tục chuyển những chiếc thùng giấy.

Không đợi Ôn Noãn kéo vali ra đến cửa phòng khám, Giang Yến từ bên ngoài đã đi vào, sải chân dài bước tới, trực tiếp cầm lấy vali trên tay cô.

“Em ra xe chờ đi, hãy để anh làm!”

Vừa rồi chị Trương có nói với Giang Yến, chỉ còn lại một vali và một thùng giấy.

Anh nghĩ nếu một người cũng chỉ chuyển hai lần là xong, rất nhanh.

Ôn Noãn lần này lại không nghe theo anh.

Nhìn thấy người đàn ông nhấc chiếc vali to và nặng nhất, cô nhay chóng quay lại mang chiếc thùng giấy cuối cùng đi.

Bên trong chứa các vật dụng sinh hoạt hằng ngày, cũng không hề nặng.

Nhưng cô vừa bước xuống bậc thang, Giang Yến tiếp nhận thùng giấy từ trên tay cô.

Một tay đẩy chiếc vali đi phía trước, tay còn lại ôm chiếc thùng giấy, sức mạnh của bạn trai được thể hiện rất rõ ràng.

Mọi thứ lần lượt được đặt vào cốp xe và băng ghế sau.

Chị Trương nhìn Giang Yến lịch sự mở cửa ghế lái phụ cho Ôn Noãn lên xe.

Sau nó xoay người cùng chị chào hỏi, căn bản trên mặt chị không thể ngớt nụ cười.

Sau khi nói chuyện với chị Trương, Giang Yến đi vòng qua ghế lái và mở cửa bước vào.

Theo thói quen liếc nhìn dây an toàn của Ôn Noãn, sau đó hạ kính cửa xe xuống, đợi cô cùng chị Trương nói tạm biệt rồi mới lái xe rời đi.

Cả phong khám thú cưng Thượng Duyệt và văn phòng tư vấn JF của Giang Phàm đều nằm ở phía đông của thành phố S.

Khu biệt thực Giang Sơn Lệ Cảnh của Giang Yến nằm ở nơi tất đất tất vàng thuộc phía tây thành phố.

Lúc về đến nhà, màn đêm đã buông xuống hoàn toàn, bầu trời điểm xuyến vài ngôi sao sáng lắp lánh, đẹp đến mức có chút tịch liêu.

Nhà của Giang Yến là biệt thự song lập có sân trước sân sau, gara ô tô và bể bơi riêng biệt.

Trên đường đi, anh nói ngắn gọn với Ôn Noãn về tình hình trong nhà, lúc này cô mới biết gia đình Giang Yến có truyền thống kinh doanh, ngôi nhà anh đang ở là do sau khi tách khỏi nhà cũ mới dùng đến.

Giang Yến sống cùng với Giang Phàm.

Đây vẫn là ý của Giang Yến, sợ Giang Phàm sống bên ngoài một mình sẽ gây ra không biết bao nhiêu nợ đào hoa.

Để anh sống ở nhà cũ quấy rầy ông nội cũng không ổn, vì thế hai anh em sống cùng một chỗ.

Ngày thường sẽ có người giúp việc là dì Triệu chăm lo cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của hai người, thuận tiện giúp Giang Phàm nuôi mèo.

Đến tận lúc này Ôn Noãn mới biết vốn dĩ Đao Muội là mèo do Giang Phàm nuôi, Giang Yến cùng lắm chỉ đóng vai bác.

“Tôi dọn đến đây, Giang Phàm có đồng ý không?”

Sau khi xuống xe, Ôn Noãn cẩn thận hỏi người đàn ông.

Suy cho cùng, Giang Yến không phải là người duy nhất sống trong nhà này, vẫn nên xem xét một chút cảm nhận của các thành viên khác.

Tuy nhiên, Giang Yến lại không nhân đạo như cô.

Nghe thấy tên Giang Phàm, anh vô thức nhíu nhíu mày, giọng nói đầy sự ghét bỏ.

“Tài sản là đứng tên anh, cậu ấy không có quyền lên tiếng!”

Dám nói không đồng ý, anh sẽ để cậu ta dọn ra ở riêng.

Ôn Noãn mĩm chặt môi, theo bản năng muốn vươn tay vuốt hàng lông mày đang cau chặt của anh.

“Anh Giang, anh đừng bá đạo như vậy!”

Giang Yến sững sờ, bàn tay nắm lấy tay Ôn Noãn không khỏi siết chặt hơn.

Anh rũ mắt nhìn cô gái nhỏ, đôi lông mày dài đột nhiên giãn ra, có chút buồn cười.

“Đợi lát nữa anh sẽ nói với cậu ấy một tiếng!”

Trên thực tế, Giang Yến là không có thời gian để thông báo cho Giang Phàm về sự việc này.

Nhưng anh biết Giang Phàm, tên kia chưa bao giờ phản đối quyết định nào của anh.

Sau khi Giang Yến đưa Ôn Noãn vào nhà, anh quay lại ô tô để lấy hành lý.

Tới lui vài lần, mọi thứ đều được đưa lên phòng của anh ở tầng hai.

Nhìn thoáng qua ngôi biệt thự hai vòng, ngay ngắn đối xứng, bố trí hoành tráng, được trang trí tông màu trầm và trang trọng.

Lầu hai chỉ có bốn phòng, phòng của Giang Yến và Giang Phàm ở hai đầu hành lang, nhưng đối diện với phòng của Giang Phàm là phòng khách nhỏ hơn, bên cạnh còn có một cái ban công.

Bên phòng Giang Yến, đối diện là phòng làm việc, bên cạnh cũng có một ban công.

Giữa phòng làm việc và phòng khách, tức là không gian đối diện lối vào hành lang, toàn bộ được lắp cửa sổ kính trong suốt sát đất, hai dãy giá sách dựa vào tường, có một bộ bàn ghế hình bán nguyệt, có lẽ là khu vực thư giản nho nhỏ.

Bố cục của tầng một khác với tầng hai.

Ngoài phòng khách và phòng ăn lớn, còn có nhà bếp, nhà vệ sinh và phòng của người giúp việc.

Ngoài ra còn có một tầng hầm, bên trong có hai hàng kệ rượu vang đỏ đắc tiền, một số tranh thư pháp và tranh cổ cùng các vật phẩm đấu giá cao.

Giang Yến mang theo Ôn Noãn nhìn qua ngôi nhà từ trên xuống dưới một lần, để cô có thể làm quen với môi trường.

Sân trước và sân sau vẫn chưa xem qua, một mặt anh không có nhiều thời gian, mặt khác là do trời quá tối, không thể nhìn rõ bố cục tổng thể.

Nghe dì Triệu nói Giang Phàm vẫn chưa quay lại, vì vậy chỉ có Ôn Noãn và Giang Yến ăn tối.

Suy xét đến trên vai Ôn Noãn còn có vết thương chưa lành, Giang Yến đặc biệt dặn dò dì Triệu nấu một số món thanh đạm.

Lúc ăn cơm, mỗi khi Ôn Noãn nếm thử một món ăn, người đàn ông sẽ dừng lại hỏi cô hương vị thế nào, có quen không ?

Nếu không hợp khẩu vị, nhất định phải nói với dì Triệu một tiếng, để bà ấy điều chỉnh lại là được.

Dì Triệu là một phụ nữ trung niên rất tốt bụng và giản dị, bà ấy vừa nhìn thấy Ôn Noãn liền mỉm cười, gương mặt thật từ ái.

Mỗi lần Ôn Noãn thấy bà tươi cười, cô lại cảm giác như nhìn thấy một người mẹ.

“Tiên sinh nói khẩu vị cô thích cay, nhưng trên người có vết thương phải ăn kiêng, vì vậy tôi làm vài món thanh đạm hơn.”

“Đợi vết thương của cô bình phục, muốn ăn món gì có thể nói, chọn món mỗi ngày cũng không thành vấn đề.”

Dì Triệu nói xong liền chào cô rồi đi làm việc khác.

Còn lại Ôn Noãn và Giang Yến ngồi trên bàn ăn, mặt đối mặt, trong mắt đều ẩn chứa ý cười nông sâu.

“Em cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không ?”

Giang Yến hỏi Ôn Noãn.

Anh sợ ngày đầu tiên cô dọn đến đây sẽ không kịp thích ứng, cho nên mọi việc đều hỏi nhiều vài câu, luôn chú ý đến biểu cảm trên mặt của Ôn Noãn.

Ôn Noãn lắc đầu.

“Các món ăn do dì Triệu nấu rất ngon miệng!”

“Anh không cần quá lo lắng, tôi rất thích ngôi nhà này!”

Có những lời này của cô, trong lòng anh đã yên tâm hơn nhiều.

Ăn tối cùng Ôn Noãn xong, anh đưa cô trở lại căn phòng trên lầu.

Phòng của Giang Yến được thiết kế phòng tắm và nhà vệ sinh riêng, ngoài ra còn có một phòng riêng để quần áo.

Có lối đi thẳng ra ban công bên cạnh.

Phòng có hướng tốt, nhiều ánh sáng, không gian rộng rãi, vô cùng thoáng mát.

Diện tích tổng thể có vẻ như còn lớn hơn căn hộ nhỏ mà lúc trước Ôn Noãn và Lục Tư Minh thuê.

Chiếc giường lớn hai mét rưỡi kia càng làm Ôn Noãn mở rộng tầm mắt.

Cô ước lượng một chút, chiếc giường này có thể đủ cho sáu bảy người ngủ.

“Anh đã sắp xếp chỗ cho em trong tủ quần áo ở phòng để đồ, em chỉ cần treo quần áo lên là được.”

“Lát nữa anh sẽ tìm người đặt bàn trang điểm cho em, mang cái bàn làm việc kia đổi đi.”

“Đệm chăn và ga trải giường đều là dì Triệu vừa thay mới, màu sắc nếu em không thích có thể nói bà ấy thay cái khác.”

Giang Yến đi phía sau Ôn Noãn, sau khi vào phòng liền thuận tay đem cửa phòng đóng lại.

Một bên anh giới thiệu sơ lược với Ôn Noãn, một bên dẫn cô vào phòng tắm, hướng dẫn cách sử dụng bảng điều khiển vòi hoa sen trong phòng, săn sóc chu đáo từ lớn đến nhỏ.

Sau khi vào phòng Ôn Noãn đi theo sau anh, nghiêm túc ghi nhớ tất cả những gì anh nói.

Nhưng nhịn không được nghĩ đến chuyện ngủ đêm nay………

Cô cùng Giang Yến sẽ phải chung chăn gối, không hiểu sao trái tim lại đập nhanh dữ dội.

“Anh giúp em mở nước, em nghỉ ngơi trước sau đó đi tắm, thế nào?”

Giang Yến dứt lời, trực tiếp dùng hành động để chứng minh.

Ôn Noãn không có thời gian để kịp thời từ chối và ngượng ngùng.

Chờ anh từ trong phòng tắm bước ra, cô cuối cùng thu hết can đảm, gọi anh lại.

“Giang Yến……..”

Người đàn ông lên tiếng và đi về phía cô.

“Có chuyện muốn nói với anh sao ?”

Ôn Noãn gật gật đầu, nhưng ngập ngừng không nói.

May mắn là Giang Yến không thúc giục cô, anh chỉ đứng trước mặt cô, cụp mắt nhìn cô gái nhỏ, mười phần kiên nhẫn, lẳng lặng chờ đợi.

Khoảng hai phút trôi qua, Ôn Noãn sắp xếp lại từ ngữ, tràn đầy cũng khí.

Một đôi mắt hạnh xinh đẹp, trong suốt như đá quý màu đen, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng nó trở nên đặc biệt quyến rũ.

Giang Yến gần như chìm đắm trong ánh sáng của đôi mắt hạnh trong veo và sạch sẽ đó.

Cũng may Ôn Noãn đã lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu như suối chảy vào tai.

“Tôi tạm thời….. vẫn chưa nghĩ đến việc thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”

“Anh hiểu ý tôi không?”

Giang Yến lắc đầu, trái tim chợt rung động bởi sự xấu hổ nhưng lại rất cuống hút của cô gái.

Rõ ràng lời nói và hành động của cô đều rất đoan trang, không có nửa điểm ý tứ câu dẫn anh.

Đôi mắt cũng thật trong suốt, biểu cảm đặc biệt ngây thơ, giống như một chú thỏ trắng thuần khiết, mềm mại yếu ớt.

Khiến người khác không nhịn được muốn đến bắt nạt.

Tốt nhất là trêu cho cô ấy khóc.

Nhưng nếu cô khóc thật, trái tim Giang Yến lại nhói đau, anh không chịu được.

Từ trước đến nay chưa từng có loại mâu thuẫn tâm lý thế này, dày vò đến môi lưỡi anh khô khốc, tim cũng đập nhanh hơn.

Giang Yến dĩ nhiên hiểu rõ ý cô.

Thấy Ôn Noãn nói xong lập tức đỏ mặt, anh liền đoán được cô đang nói đến chuyện nam nữ kia.

Có một khoảnh khắc trong lòng anh thật sự muốn trêu chọc cô.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng và rụt rè của Ôn Noãn, anh đã hoàn toàn từ bỏ ý định trêu chọc.

Anh sợ sẽ thật sự làm cô khóc, sau đó bản thân lại không dỗ được cô.

Trong lòng Giang Yến, Ôn Noãn chính là một chế phẩm pha lê, quý giá và dễ vỡ.

Anh chỉ có thể nâng niu trong lòng bàn tay, luôn chú ý dõi theo và yêu thương cô, chờ cô buông bỏ sự đề phòng của mình.

Vì vậy sau khi Ôn Noãn nói rõ suy nghĩ của mình, Giang Yến nghiêm túc đồng ý.

Giọng nói dịu dàng đến mức có thể tan ra thành nước.

“Cuộc đời còn dài, anh có thể chậm rãi chờ đợi!”

“Em đừng quá căng thẳng!”

“Vậy lúc anh muốn….. phải làm sao bây giờ?”

Ôn Noãn biết một người trưởng thành bình thường đều có nhu cầu về phương diện kia.

Trước kia ở bên cạnh Lục Tu Minh, anh cũng tự giải quyết sau lưng cô không biết bao nhiêu lần.

Sau này, có lẽ là không thể chịu đựng được nữa, cho nên mới đến với Từ Anh.

Nghĩ đến đây, Ôn Noãn rũ mi xuống, ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi.

Cô tự hỏi, liệu Giang Yến có trở thành Lục Tu Minh thứ hai ?

Cô có nên cố gắng miễn cưỡng bản thân một chút, nhanh chóng vượt qua rào cản cuối cùng này ?

“Có rất nhiều cách để giải quyết một vấn đề.”

“Trước khi kết hôn với em, anh đều dựa vào…. cô gái năm ngón.”

Nói đến vấn đề nhạy cảm như vậy, ngay cả Giang Yến cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Giọng anh hơi khàn, thỉnh thoảng ho nhẹ một tiếng cho thấm giọng.

Đối với sự lo lắng của Ôn Noãn, người đàn ông cũng có thể hiểu được đôi chút.

Vì muốn làm Ôn Noãn yên tâm, anh đành đem sự thật nói trắng ra.

“Em đừng lo lắng, anh không phải Lục Tu Minh, không đến mức ngay cả du͙© vọиɠ của bản thân cũng không thể kiềm chế được.”

“Chúng ta đã đọc lời tuyên thệ, cả đời này anh sẽ trung thành với em!”

Bất luận là thể xác hay tinh thần.

Những lời của Giang Yến đã lần nữa thắp lên ánh sáng trong đôi mắt Ôn Noãn.

Hàng mi cô khẽ rung, sau đó nhấc lên vầng hào quang, rung rinh nhẹ nhàng như cánh bướm.

Nhìn người đàn ông, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở, muốn nói gì đó nhưng đầu óc lại trống rỗng.

“Vậy nên em đừng suy nghĩ linh tinh!”

“Anh sẽ luôn đợi em, con người anh, điều duy nhất không thiếu đó là kiên nhẫn!”

Giang Yến cong khóe môi, duỗi tay sờ đầu Ôn Noãn, nhìn thấy mắt cô lần nữa tỏa ra ánh sáng, anh mới yên tâm.

Không nghĩ tới, giây tiếp theo cô gái nắm lấy cánh tay anh, bước tới nhón chân và nhanh chóng hôn lên mặt anh.

Như hoa rơi vào nước, lòng anh nổi lên gợn sóng.

Ôn Noãn hôn xong liền muốn rời đi.

Trêu chọc xong lại muốn chạy trốn, rất thiếu trách nhiệm.

Vì vậy Giang Yến trở tay bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô, một cánh tay khác siết chặt eo cô, đem cô gái hoàn toàn ôm vào lòng.

Lần này anh ôm cô khá chặt, phải mất vài giây sau anh mới bình tĩnh lại và điều chỉnh lực đạo ở cánh tay.

Nhưng vẫn ôm Ôn Noãn không chịu buông tay, cố gắng kìm nén không đem cô ăn sạch ngay tại chỗ và thôi thúc cọ xát cơ thể.

Giang nan lăn lộn hầu kết, đôi môi mỏng nóng bỏng áp nhẹ vào vành tai cô, khàn giọng thì thầm, lưu luyến vô tận.

“Làm sao bây giờ Noãn Noãn…. anh không muốn đi công tác !”

Anh muốn ở lại, muốn ở bên cạnh cô ấy, cho dù chỉ cần nhìn thấy cô ấy.

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông làm tốc độ nhịp tim của Ôn Noãn càng tăng nhanh hơn.

Cô bị động nép vào lòng ngực Giang Yến, tâm trí cô đóng băng trong giây lát.

Nhẹ giọng nhấm nuốt hai chữ “công tác”.

Cuối cùng đã hiểu ra điều gì.

Ôn Noãn thả lỏng thể xác và tinh thần, cũng vươn tay ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông.

Cách lớp áo sơ mi mỏng, hơi ấm từ lòng bàn tay cô truyền vào người Giang Yến như hai ngọn lửa không thể dập tắt, thiêu đốt trái tim anh rối loạn.

“Anh sắp đi công tác sao?”

Ôn Noãn dịu dàng hỏi, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng ngực người đàn ông, âm lượng có hơi nhỏ.

May mắn là căn phòng đủ yên tĩnh để Giang Yến có thể nghe rõ từng chữ.

Giọng anh trầm khàn ngâm nga khe khẽ, môi lưỡi khô khốc đến lợi hại. Giọng điệu lại có chút u oán.

“Phải đi ba ngày, đến Luân Đôn.”

“Trần Hiến đi cùng anh!”

“Trần Hiến là trợ lý của anh, là nam, chính là người đã đưa hợp đồng ở bãi đỗ xe ngày hôm đó!”

Giang Yến nói như vậy, đơn giản là muốn làm Ôn Noãn có thể an tâm.

Bên cạnh anh không có người khác giới, anh cũng không phải là Lục Tu Minh thứ hai.

Lại càng không muốn làm bất kỳ điều gì tổn thương đến cô.

Ôn Noãn cũng không suy nghĩ sâu xa như vậy.

Trái tim cô đã sớm bình yên, kể từ giây phút Giang Yến nói anh sẽ trung thành với cô mãi mãi.

Có lẽ đã nghe thấy sự miễn cưỡng trong giọng nói của người đàn ông.

Ôn Noãn trong lòng ngực anh cọ cọ, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên an ủi.

“Yên tâm đi, tôi sẽ ngoan ngoan ở nhà chờ anh quay về!”

Nói xong, cô còn chớp chớp đôi mắt hạnh trong suốt nhìn Giang Yến.

Cô không nhận ra những lời vừa rồi và vẻ mặt của cô lúc này có sức sát thương lớn như thế nào.

Sự phòng bị và tự chủ của Giang Yến vào giây phút này đã bị phá vỡ hoàn toàn.

Trong tâm trí tất cả đều là hình bóng Ôn Noãn, cô quả thật là một tiểu yêu tinh quyến rũ người khác một cách vô hình.

Não bộ người đàn ông nóng lên, bàn tay to nhẹ nhàng ôm lấy phía sau gáy, cúi đầu hôn lên môi cô.

Không giống như nụ hôn chuồn chuồn đạp nước trước đó của Ôn Noãn.

Lúc cô không phòng bị anh đã cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc, nhiễu loạn cô.

Đột ngột bị xâm phạm lãnh địa, quả thật tâm tình Ôn Noãn đã bị náo loạn.

Nhịp tim của cô như sấm chớp, rung chuyển cả l*иg ngực.

Sự hưng phấn xa lạ âm thầm nảy sinh, cô mờ mịt nghênh chiến, không có chút kỹ xảo nào, chỉ liều mạng hấp thu chút tư vị ngọt ngào như ốc đảo.

Sau đó có lẽ do Ôn Noãn phản công mạnh mẽ hơn, đôi môi của Giang Yến vô tình bị cô cắn phải.

Nếm được chút vị tạnh ngọt của máu, hô hấp của Ôn Noãn như ngưng trệ.

Giang Yến rút lui trước.

Ôn Noãn truy đuổi theo anh, cho tới khi người đàn ông rút lui khỏi lãnh địa của cô, lúc này cô mới có chút mất mát và buồn bã mở mắt.

Nhìn thấy vết đỏ trên khóe môi của người đàn ông, Ôn Noãn thu hồi lý trí.

Sau khi ý thức được mình vừa làm gì, khuôn mặt vốn đã nóng bừng của cô nhanh chóng đỏ lên, đưa tay muốn chạm vào khóe môi Giang Yến, lại sợ làm anh đau.

Cô vội vàng xin lỗi.

“Thật xin lỗi anh Giang, tôi không cố ý!”

“Tôi có nói qua, có khả năng bản thân sẽ phản ứng thái quá........ Thật sự xin lỗi!”

Giang Yến bị bộ dáng lo lắng của cô chọc cười, đôi mắt đầy nhu tình bao trùm cô gái.

Anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đang bối rối của cô, cúi người áp trán chính mình vào trán cô, chóp mũi cũng chạm vào nhau.

“Không phải phản ứng thái quá, chỉ là kỹ thuật của chúng ta quá tồi mà thôi!”

“Em đừng nói xin lỗi!”

“Anh không cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy....... rất ngọt ngào!”

Giọng nói của Giang Yến đã trầm khàn đến cực hạn, mê hoặc từ tính, có ma lực trấn an người khác.

Ôn Noãn dưới sự an ủi của anh dần dần bình tĩnh lại, bất giác cắn môi dưới, trong lòng vẫn có chút áy náy.

Giang Yến thấy thế, nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy đôi môi đỏ như máu của cô.

Giong nói tràn ngập ý cười.

“Cảm ơn Noãn Noãn đã đối đãi nồng hậu!”

“Chờ anh đi công tác trở về....”

“Lại cùng nhau học tập tiến bộ!”