Hậu Cung Của Ta Trong Game Kinh Dị (NP)

Chương 55: Đồng thoại hắc ám (20)

"Vlar nữ sĩ~Tôi từ Venice đã trở về, có mang quà về cho cô đây." Hồ ly cười tủm tỉm quen cửa quen nẻo dùng chìa khóa trộm được để mở cửa, lại không có nhìn thấy nữ nhân mình một đường nhớ nhung, ngược lại cùng đối mắt với kẻ địch nhiều năm của hắn.

"Lano? Sao anh lại ở đây?"Joy vốn nằm sấp ở đầu giường nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngủ say, nghe thấy tiếng mở cửa cảnh giác quay đầu nhìn qua, ngoài ý muốn phát hiện ra một người quen hoàn toàn không có khả năng xuất hiện ở đây —— hắn tự nhận mình là người quen, con sói thần kinh thô hoàn toàn không ý thức được mình bị hồ ly nhắm vào.

"Lời này là tôi hỏi cậu mới đúng, cậu làm sao lại ở đây? Không phải Vlar đã cự tuyệt cậu rồi sao, người sói các người thật sự là da mặt dày!" Hồ ly khó chịu lắc lắc lỗ tai, chất vấn tình nhân Joy như chính mình về nhà nhìn thấy vợ nɠɵạı ŧìиɧ.

Joy cảm thấy không ổn: "Cự tuyệt tôi cái gì, cô ấy đã đồng ý làm giống cái của tôi. Anh lại từ nơi nào xuất hiện? Vlar cũng chưa gặp qua anh."

Lano híp mắt, khóe mắt phi dương lập tức sinh động: "Hừ... chưa từng thấy qua tôi? Tôi đã làm tất cả mọi thứ với cô ấy ~ lần này tôi đến là để cầu hôn! Để cầu hôn lần này (cộng với chờ cô ấy nguôi giận) tôi đã cố ý đến Venice để mua gia vị phương Đông và thảm từ quê hương của Vlar, phòng cưới và tiền cưới đã chuẩn bị tốt, miễn là cô ấy đồng ý, tôi sẽ ngay lập tức đón cô ấy về nhà! Ồ, cậu có gì nào? Người sói. Cho dù người sói các người có côn ŧᏂịŧ lớn thì đã sao, Hồ tộc chúng tôi cũng không kém cậu!"

Joy ngốc lăng.

Tình địch số 1- nhân ngư vừa mới đi khỏi bởi vì ma dược biến thân sắp hết thời hạn, nên bị ép khởi hành chạy về biển rộng, trước khi đi còn thiếu chút nữa vì cướp giống cái mang về biển mà đánh một trận với hắn, nếu không phải do ma dược cùng tác chiến trên đất liền ảnh hưởng đến tiêu chuẩn phát huy của bá chủ biển cả, chỉ sợ Vlar đã bị cướp đi, hiện tại lại có thêm một tình địch thứ hai? Chẳng lẽ Vlar cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của hắn không thể thỏa mãn mình nên mới tìm nhiều giống đực như vậy?

Người sói lập tức bị chính tưởng tượng của mình bởi vì không thể thỏa mãn giống cái, bị giống cái ghét bỏ đuổi ra khỏi nhà, não bị đả kích, sĩ khí nghiêm trọng suy sụp, cái đuôi cũng không vểnh lên được.

Hồ ly giảo hoạt nhìn thấy tất cả điều này trong mắt thừa thắng xông lên truy kích, tiếp theo đánh ra một bộ tổ hợp quyền: "Tôi mới không đấu với loại người vừa không có sức cạnh tranh vừa là thủ hạ bại tướng như cậu~ Chờ Vlar thức dậy, tôi sẽ quỳ một gối cầu hôn tặng cho cô ấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo hiếm thấy này, đây chính là bảo bối của gia tộc chúng tôi, là người từng theo đuổi tổ mẫu của tôi, lúc đó hoàng tử Dimart đã tặng cho bà ấy, giá trị có thể mua được một vương quốc! Không có phụ nữ nào có thể chống lại sức hấp dẫn của viên bảo thạch này, tổ tông của tôi cũng nhờ nó mới lọt vào mắt xanh của giống cái ~ Cậu nha, không bằng có tự giác một chút, nhanh chóng rời khỏi Vlar! Đừng để cô ấy cự tuyệt ngay tại chỗ, vậy thì mặt Lang tộc các người đều bị ném." Nói xong, hắn từ ngực lấy ra một cái hộp nhung đỏ nhỏ, hơi mở ra khe hở có thể nhìn thấy bảo thạch màu xanh lá cây lớn như trứng bồ câu, quang hoa bốn phía, kỹ thuật cắt tuyệt hảo cùng bề mặt đẹp đẽ đều không thể che dấu mị lực tuyệt đối của bảo thạch.

Người sói dã tính đối với tài phú của nhân loại không có khái niệm, không có hứng thú, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, mà là tiếp tục uể oải ỉu xìu mà ghé vào đầu giường của nữ nhân, nội tâm bị đả kích lớn vẫn đắm chìm trong thống khổ bị giống cái của mình hoài nghi năng lực tìиɧ ɖu͙©.

Cứ như vậy, một người vì thù mới hận cũ cùng nhau báo mà trắng trợn khoe giàu cả một ngày, một người đơn tế bào đến ngay cả khoe giàu cũng không nghe ra, chỉ là nhìn chằm chằm giống cái đang ngủ không buông, ông nói gà bà nói vịt hai người cư nhiên bình an vô sự trải qua cả ngày dưới cùng một mái hiên.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng trong phòng mờ dần, làm cho Joy rốt cuộc không thể nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhân, hai người mới hậu tri hậu giác phát hiện tình hình không đúng.

"Tại sao cô ấy vẫn còn chưa thức dậy?" Lano nhạy bén nắm bắt được nghi hoặc trên mặt Joy, "Vlar ngủ bao lâu rồi?

Joy cuối cùng đã lấy lại tinh thần, lo lắng trả lời: "Cô ấy sáng sớm thức dậy đi tắm, sau đó không biết tại sao lại ngủ lần nữa, lúc sau vẫn luôn không có tỉnh lại. Thật ra tối hôm qua cô ấy không ngủ ngon, tôi cũng không để ý —— a, là bởi vì gậy thịt của tôi quá lợi hại mới hại cô ấy ngủ không ngon!" Người sói bị chọc giận cũng bắt đầu phản kích.

"Liền Cậu?" Hồ ly phải làm việc nửa tháng lúc này bị chọc trúng điểm giận dữ, "Hừ! Để tôi xem cô ấy xảy ra chuyện gì?"

Joy lúc này mới không tình nguyện nhường vị trí đầu giường.

"Geller, ông nghe nói gì chưa? Vị hôn thê của Lano Ratul, thương nhân giàu có nhất vương quốc, mắc một căn bệnh kỳ lạ, nghe nói vẫn còn hô hấp, nhưng ngủ suốt một tháng cũng chưa thức dậy. Lano treo thưởng một trăm vạn đồng tiền vàng trên khắp cả nước, mặc kệ dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể làm cho cô ta tỉnh lại là được. Ông là bác sĩ phù thủy lợi hại nhất trong trấn chúng ta, có thể đi thử a! Nếu ông nhận được một trăm vạn vàng, đừng có quên người bạn cũ Tom này của ông!" Người đàn ông râu ria cười to vỗ vỗ bả vai lão nhân áo đen đeo mặt nạ quạ đen, sau đó hào phóng rót một ngụm rượu.

Ông lão bị hắn vỗ ho khan vài tiếng, hoãn lại hồi lâu mới lên tiếng: "Ai, ai, Tom, nếu tôi bị anh tát chết, mới không quên anh. Tôi đã quá già, không dùng được, chỉ có thể trông cậy vào đồ đệ của tôi. Woods, con có muốn thử không?" Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về phía đồ đệ yên lặng quấy thuốc ở một bên.

Thiếu niên được gọi là WoodsWarth tháo mặt nạ quạ đen dọa người xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc, tóc đen mắt đen, dáng người thon dài, toàn thân tản ra khí tức không tranh giành với thế gian: "Dạ, sư phụ." Cậu thuận theo đáp ứng, sau đó tiếp tục giã thuốc, giống như một trăm vạn vàng không liên quan đến cậu, một chút cũng không hưng phấn.

"Đứa nhỏ này tuổi còn trẻ, y thuật đã vượt qua tôi rồi, con người thật sự là không thể không già." Ông lão thở dài, cùng nam nhân râu ria cụng chén, "Lúc trước còn cảm thấy, ở trong rừng rậm nhặt được nó vẫn là chuyện của ngày hôm qua, chớp mắt đã 17 năm trôi qua, ai..."

"Ai có thể nghĩ rằng đứa trẻ nhặt được trong rừng ngày đó có thể trỗ mã thành như vậy? Sớm biết tôi đã đi nhặt cho Doris nhà tôi làm chồng, tránh cho con bé mỗi ngày ở nhà ồn ào muốn gả cho anh Woods, ha ha ha!" Râu ria xồm xoàm bắt đầu trêu chọc thiếu niên.

Ông lão liếc hắn một cái, cái gì cũng không nói, lại buồn bực rót một ngụm rượu.