Thật vất vả mới đưa Joy dính lấy cô chết cũng không bỏ về nhà, dì của hắn vô cùng cảm động đến rơi nước mắt, dưới ánh mắt nhiệt tình chiêu đãi của cô ấy, cô bất đắc dĩ ở lại nửa ngày, thẳng đến hoàng hôn buông xuống, lại ngốc ở đây chỉ sợ cô ấy muốn cô lưu lại qua đêm, vì thế cô mới kiên quyết cự tuyệt lời đề nghị ở lại ăn cơm của cô ấy, lòng bàn chân như bôi dầu mà di chuyển.
“Ai…” Rose sầu lo mà nhìn Joy tâm tình thực tốt nằm ở trên giường xuân tâm nhộn nhạo cười nhỏ, cô hừ một tiếng, quay đầu ra cửa hung hăng thăm hỏi người chồng vừa mới về đến nhà một phen, “Đều tại anh! Vì sao phải dạy nó những cái lung tung rối loạn đó! Hiện tại Joy không theo đuổi được giống cái! Làm sao bây giờ! Đứa nhỏ này như thế nào lại không thông suốt? Lúc trước em không nên để anh mang theo nó nơi nơi dã… Ô ô ô ô…”
Johnson bị vợ giận chó đánh mèo, duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực: “Không có việc gì, Joy nó tuy rằng ngốc, tê —— không ngốc không ngốc, đơn thuần, nhưng nó luôn có thể được như ước nguyện, tục ngữ nói người ngốc có phúc của người ngốc, ai nha —— đau đau đau vợ ơi đừng niết hỏng, nếu là eo của nam nhân của em hỏng rồi ai tới thỏa mãn em đây?” Ba câu nói không rời đùa giỡn, tay nam nhân đã trượt xuống dưới, đồng thời dùng đại gia hỏa nóng bỏng dựng đứng chống vững sau eo nữ nhân.
“Ân… Johnson anh… Khốn nạn…” Rose bị anh ta ngăn chặn miệng, mắt thấy một hồi đại chiến không thể tránh được, cô đột nhiên kiên định mà đẩy anh ta ra, “Johnson Goliath! Anh nghe cho kỹ lời em nói, nếu Joy không theo đuổi được giống cái của nó, cũng đừng nghĩ muốn giống cái của anh! Hôm nay em sẽ trở về trấn! Khi nào phù thủy phương Đông tiếp nhận Joy, anh chừng đó lại đến đón em!” Nói xong, cô nổi giận đùng đùng mà trở về phòng thu thập vài thứ, không để ý tới anh ta hoa ngôn xảo ngữ, lập tức rời khỏi nhà.
Johnson không có biện pháp cũng không dám vuốt râu hùm khi vợ tức giận, chỉ có thể ở xa xa đi theo phía sau cô ấy hộ tống, một bên dọa lui mãnh thú, một bên lại đề phòng bị Rose phát hiện, cho đến khi cô ấy an toàn về tới nhà mẹ mới thở phào một hơi, theo sau lại một lần lấy bút ghi nợ trên đầu cháu trai ngốc: Chờ giúp Joy theo đuổi được giống cái, nhất định phải làm phù thủy cường đại kia không thể đuổi nó ra khỏi cửa mỗi tối hàng ngày!
Cô ngồi ở trong nhà • nồi từ bầu trời rơi xuống • Joy còn đắm chìm trong nụ hôn của giống cái một chút cũng không thể tự kềm chế, đồng thời hận sắt không thành thép mà nhìn miệng vết thương trên người thở dài: Vlar nói phải đợi thương thế của hắn tốt lên mới có thể giao phối với giống cái của hắn, vết thương của hắn tại sao còn chưa tốt hơn? 40 giây đã trôi qua rồi mà vẫn chưa có kết vảy!…
Mà cô vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ lớn, hơn nữa một đường phong trần mệt mỏi cũng chưa kịp nghỉ ngơi tốt, vì thế khi về đến nhà một hồi, cô tính toán muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc.
Khi đang cởϊ qυầи áo, cô nhìn thấy vòng tay của nhân ngư kia trên cổ tay, trân châu to bằng ngón cái màu lam nhạt cùng vỏ sò xinh đẹp dùng rong biển có tính chất đặc thù làm thành chuỗi, phong vị độc đáo. Thời điểm lúc cô nhặt lên nó bị cái người nằm liệt giữa đường lảm nhảm đuổi theo đã hỏi tới tổ tông mười tám đời, khó có thể chống đỡ, vì thế đã tròng nó lên trên cổ tay rồi quên luôn việc này, hiện tại thoạt nhìn thật đúng là xinh đẹp.
Xuất phát từ tâm lý nữ nhân đối với châu báu khó có thể kháng cự, khi tắm cô cũng không có gỡ nó xuống, một bên vừa tắm vừa ca, một bên dùng vòi sen đã thi chú hút nước tắm rửa.
“Tôi yêu tắm rửa làn da thật tốt ~ là lá la la ~” rất nhiều người tắm rửa đều bị chạm mạch, cô cũng là một trong số đó, song thật đáng tiếc, tiếng ca của cô thật sự làm người không dám khen tặng, một bài nhạc thiếu nhi đơn giản đến cực điểm đều có thể bị cô hát thành thấp thỏm, cố tình cô còn hát không biết mệt, “Mỹ nhân ngư ~~~ muốn chạy trốn ~~~~”
“Loảng xoảng ——”
Từ sau khi cô tu luyện ma thuật, năm giác quan đều nhanh nhạy hơn vô số lần, tự nhiên có thể nghe được ngoài phòng tắm có động tĩnh kỳ quái. Vì thế cô nhanh chóng quyết định bọc lên áo tắm dài tự chế đi ra ngoài nhà tắm, cảnh giác quan sát các nơi trong phòng.
“Ai?”
Cô tuần tra một vòng, có vẻ như không có dị thường —— trừ bỏ, dưới giường có một cái đuôi to giấu không tốt…
Cô nhìn nhìn vòng tay trên cổ tay, lại nhìn nhìn cái đuôi cá màu lam lóng lánh ánh sáng ngọc trai mỹ lệ, không tiếng động mà cười.
Xem ra người bị mất của đã tìm tới cửa.
Nhưng mà… Loại sinh vật này thật sự là bá chủ trên biển sao? Sẽ không cuồn cuộn dựa vào bán manh thượng vị đi?
* Bán manh: (Cố) tỏ vẻ dễ thương.