Hậu Cung Của Ta Trong Game Kinh Dị (NP)

Chương 41: Đồng thoại hắc ám (6) (Hơi H)

Ném Joy đang ngốc tại chỗ ở ngoài cửa, trong lòng cô thoải mái hơn, đóng cửa lại chuẩn bị ăn bữa sáng. Sau đó… Cùng đối mắt với một con hồ ly đỏ đang ngồi trên bàn cơm của cô ăn uống thỏa thích.

Mà bữa sáng của cô… Đã biến thành một đống cặn bã…

Cô bước lên, một tay xách con hồ ly ăn vụng này, muốn ném nó đi.

“Đừng đừng đừng!” Hồ ly ăn đau xin tha, sau đó trước khi cô hạ thủ "bùm" một tiếng biến thành hình người, “Tôi không phải ăn trộm! Tôi là Lano!”

Hồ ly biến thành hình người thuận lợi trốn khỏi ma trảo của cô, sửa sang lại tóc, sau đó làm bộ cái gì cũng không phát sinh cúi mình làm lễ với cô: “Vị nữ sĩ xinh đẹp này, xin cho phép tôi hướng cô biểu đạt lòng biết ơn chân thành nhất đối với việc ngài mời tôi cùng ăn bữa sáng ~”

Hắn một đầu tóc đỏ, hai tai hồ ly dựng trên đỉnh đầu cũng không có gây trở ngại hắn đội mũ dạ cao bồi, dưới mũ dạ là một khuôn mặt tuấn tú cười tủm tỉm, đôi mắt thon dài, ngầm có ý tinh quang, đuôi mắt giơ lên lộ ra tận cùng mị hoặc của hồ ly, dáng người cao gầy, lễ phục thẳng, nếu không phải khóe miệng còn không có liếʍ sạch sẽ nước sốt bánh rán giò cháo quẩy, hắn nhìn qua quả thực chính là một thân sĩ mới vừa tham gia tiệc tối của quốc vương về đến nhà.

“Tôi không có mời cậu.”

“Để hồi báo ngài mời tôi ăn bữa sáng, tôi có thể đáp ứng ngài một việc, cái gì cũng được, chỉ là trước khi thực hiện nguyện vọng, ngài phải cho phép tôi được ở bên ngài ~ thế nào? Tôi chính là yêu tinh giàu có nhất vương quốc, chỉ cần ngài nói ra cái gì đều…”

“Tốt, nguyện vọng của tôi chính là, cậu, lập tức, cút đi.”

“Ngài muốn một hay mấy cái vườn nho đều được, kể cả châu báu không rõ cũng có thể, chỉ cần tôi có…”

“Đi ra ngoài, hiện tại, nếu không đi, tôi sẽ dùng lửa đốt lông hồ ly của cậu.”

“Lửa, có thể thu một chút, nữ sĩ xinh đẹp, xuất phát từ suy xét lâu dài, tôi có thể cho ngài một chút thời gian, một buổi sáng thế nào? Tốt, vậy thì định như vậy đi, giữa trưa tôi lại đến tìm ngài, hẹn gặp lại, nữ sĩ ~”

Nói xong, hắn cúi đầu muốn hôn tay cô, bị cô vỗ một cái vào hai lỗ tai đang dựng thẳng, vì thế từ bỏ, một bên vứt mị nhãn, vẫy đuôi to lửa đỏ loạng choạng đi rồi.

Vì cái gì thế giới cổ tích này đều là một đám ngốc nghe không hiểu tiếng người? Lớn lên đẹp đều là dùng chỉ số thông minh đổi sao?

Mới một buổi sáng, cô đã sức cùng lực kiệt. Sau khi thu thập bàn ăn hỗn độn, cô lại vùi đầu vào trong ổ chăn.

Khi tỉnh lại, lại là bị liếʍ tỉnh.

Một đầu lưỡi nóng hầm hập ướt nhẹp tinh tế mà liếʍ mỗi một cái hoa văn trên tay cô, ngứa đến nỗi cô từ trong mộng đẹp đang cùng tiên sinh pha trộn bừng tỉnh.

“Chào buổi trưa, nữ sĩ ~”, hồ ly Lano mắt cười tủm tỉm, một bên liếʍ, một bên vấn an cô, “Thỉnh tha thứ cho tôi mạo muội, đã qua 12 giờ trưa, ngài còn không có mở cửa, tôi lo lắng ngài xảy ra chuyện gì, liền tự tiện đem cửa mở ra ~” Tay phải hắn cầm một chuỗi chìa khóa.

Cô tát một cái trên mặt hắn, lời ít mà ý nhiều ân cần thăm hỏi hắn: “Lăn!”

“Nữ sĩ, xin cho phép tôi cự tuyệt, tôi phát hiện ngài thật sự đẹp đến không thể tưởng tượng, có thể xem ôn nhu vuốt ve này như là ngài biểu đạt tình yêu với tôi không?” Lano chẳng biết xấu hổ mà cầm bàn tay cô vừa tát trên mặt hắn, đặt ở chóp mũi hít một hơi thật sâu, “Úc ~ ngài xinh đẹp làm cho tôi mê muội, khó trách con sói ngu ngốc kia cũng không có chạy thoát khỏi mị lực của ngài~ trên đời này nơi nào sẽ có giống đực không yêu ngài? Tuy rằng con sói kia ngốc, nhưng thẩm mỹ của hắn ưu tú ngoài dự đoán ~ ngài nói đúng không?”

Cô bị hắn không đầu không đuôi thổi phồng một hồi, nhịn không được quay đầu nhìn nhìn vào gương ở đầu giường, bên trong gương, người vẫn là bộ dáng kia, phổ phổ thông thông, còn mang theo đôi mắt sưng vù vì mới vừa tỉnh ngủ cùng gương mặt bóng dầu, cô đột nhiên bắt đầu cảm thấy hắn đáng thương: Tuổi còn trẻ đã mù, uống thuốc đi.

“Nữ sĩ, không biết con sói kia có hướng ngài chửi bới tôi không, nhưng thỉnh tin tưởng, lời hắn nói không từ nào là thật, tôi lúc trước cũng không có ăn nho không được liền nói nho chua, tôi chỉ là từ góc độ một thương nhân vì tương lai của quả nho phát biểu đánh giá chuyên nghiệp, chỉ là bởi vì giữa Lang tộc cùng Hồ tộc có thù hận nho nhỏ, Joy liền tuyên dương tôi là loại tiểu nhân hay ghen ghét, hắn mới thật sự là loại dối trá! Ngài cự tuyệt hắn là đúng! Thuận tiện nói một câu, nữ sĩ, tuy rằng côn ŧᏂịŧ Lang tộc được mọi người công nhận lớn kinh người, nhưng Hồ tộc chúng tôi cũng không thể so với bọn họ nhỏ, nếu ngài yêu cầu bạn lữ, có thể ưu tiên suy xét tôi!” Tựa như cảm thấy chỉ nói không có đủ sức thuyết phục, hắn đứng lên đem tay cô đè ở trên quần lễ phục.Thực hiển nhiên, có đồ vật lớn đã ở dưới ngo ngoe rục rịch.

Vốn dĩ tính toán thi chú đốt lông con hồ ly này, nhưng thời điểm cô sờ đến đồ vật kia, đột nhiên thay đổi chủ ý.

Một tháng không có làm, không riêng gì cô, Thần Khí đều đã cơ khát khó nhịn. Nhưng con sói kia cho cô ấn tượng lần đầu tiên thật sự không thể kém hơn, cô cơ khát cũng không có bỏ hắn vào danh sách được chọn.

Nhưng hiện tại, có một người đưa tới cửa, còn không cần phụ trách, mỹ vị đặt ở trước mắt còn không hạ thủ, cô ngốc sao?

“Sờ không thì có ích lợi gì, phải thử xem xem mới biết được có lợi hại hay không…” Cô cười đem quần hắn lột ra, vói vào cầm tiểu hồ ly.

Ngoài ý muốn, hồ ly này miệng chỉ ồn ào bên ngoài, thời điểm thật sự muốn ra trận cư nhiên mặt đỏ. Mắt hồ ly mảnh dài của hắn kinh ngạc mà trợn lên, lúc này hiển lộ ra một tia tính trẻ con của thiếu niên.

Cô cũng kinh ngạc: “Cậu sẽ không, vẫn là xử nam chứ?”

“Xin cho phép tôi biện giải một câu, nữ sĩ, Hồ tộc chúng tôi nhiều thế hệ đều là tín đồ Cơ Đốc trung thực, cẩn tuân giáo lí của thượng đế, sẽ không ở trước hôn nhân làm bẩn năng lực sinh sản thượng đế ban cho chúng tôi .” Hắn nho nhã lễ độ gật đầu, tiểu hồ ly cô nắm trong tay cũng phụ họa gật gật “Đầu”.

“Cậu… Bao lớn rồi?” Cô hôm nay hạ quyết tâm không thả hắn đi.

“21 tuổi, hoàn toàn là tuổi tác có thể kết hôn, nếu ngài yêu cầu muốn biết gì tôi sẽ nói.” Lano khó có được ngượng ngùng một hồi.

Cô nhìn ra gia hỏa này cho rằng cô có ý muốn cầu hôn hắn, cô không có đả kích hắn, mà là có kỹ xảo trên dưới xoa nắn lên, xoa đến tiểu hồ ly trở nên càng ngày càng thô cứng.

“…Ha, nữ sĩ, ngài, ngài để ý tôi, như vậy tôi cầu hôn ngài được không?” Đợi đã lâu không có chờ được cô cầu hôn, chỉ chờ côn ŧᏂịŧ càng xoa càng lớn, Lano nhịn không được, “Hiện tại tôi không có mang bất luận chậu báu gì để có thể cầu hôn ngài, nhưng tôi hướng thượng đế thề, tôi sẽ đem tất cả tài sản của tôi đều làm sính lễ hiến cho ngài! Bao gồm 150 vườn nho ở vương quốc, 30 tòa trang viên ở quận Kuya và 80 xưởng rượu ở quận Lodge…”

“Cậu cầu hôn đi, tôi suy xét suy xét ~”, cô đùa hắn đùa ra cảm giác thành tựu, lúc Lano mở miệng cầu hôn, cô hàm côn ŧᏂịŧ lớn hồng nhạt của hắn vào trong miệng.

“…Nữ sĩ, ngài, ngài… A, ha… Nguyện ý, gả cho, tôi không?” Lỗ ta hồ ly bất an rung động không yên, cái đuôi cũng cứng còng, có chết cũng chống đỡ tiếp tục nói.

Đầu lưỡi của cô vòng quanh qυყ đầυ hắn quét dưới khe mũ vài cái qua lại, lại vòng tới phía trước chui vào cái miệng nhỏ dùng để bắn tinh, cảm giác được nó chảy ra một chút dịch tuyến tiền liệt, vừa lòng đem nó phun ra: "Để tôi suy xét suy xét lại…”

Nói xong, cô đột nhiên nghĩ một chút: “Thượng đế của các người có quy định trước hôn nhân không thể dùng mặt sau làʍ t̠ìиɦ hay không? Chỉ cần không mang thai, hẳn là sẽ không tính làm bẩn năng lực sinh sản ngài ấy ban đúng không?”

Lỗ tai hồ ly đình chỉ run rẩy: “Không có, nữ sĩ.”

“Như vậy, nếu côn ŧᏂịŧ của cậu cắm vào hậu huyệt của tôi, cũng không tính vi phạm giáo lí ha?” Cô có ý xấu mà dụ hoặc hắn.

Trên mặt Lano lại khôi phục biểu tình cười tủm tỉm, đồng thời đôi mắt trở nên vô cùng lộng lẫy: “Đúng vậy, nữ sĩ, không trái với ý chỉ của thượng đế.”