“Johnson, gần đây Joy xảy ra chuyện gì vậy? Bình thường ăn thịt hươu, một cái chân đều không đủ cho nó ăn, mấy ngày nay mới ăn nửa miếng đã nói phải về phòng nghỉ ngơi, chẳng lẽ là sinh bệnh?” Nữ nhân tóc đỏ dáng dấp thanh tao một bên thu thập mâm đồ ăn, một bên lo lắng nói.
Nam tử anh tuấn ngồi ở cạnh bàn ăn sờ sờ râu trên cằm, cười như năm được mùa: “Rose, không cần lo lắng tên kia, nó đời này sinh mấy lần bệnh? Người sói chúng ta không giống nhân loại các người yếu ớt như vậy.”
Nữ nhân tức giận ném giẻ lau vào người nam nhân: “Người sói các người! Người sói các người lợi hại như vậy, sao anh không tìm vợ là người sói cho rồi? Tại sao lại tìm tôi một nhân loại yếu ớt không sinh được con làm gì?”
Nam nhân một phen tiếp lấy giẻ lau, đi lên trước ôm lấy vợ tiểu tâm can cáu kỉnh dỗ dành: “Người sói chỗ nào so được với em a, em yêu, nữ người sói cũng sẽ không giống như em… Mỗi ngày động dục…” Hống hống, anh ta liền tâm viên ý mã mà luồn bàn tay đang đặt bên hông vợ mình vào dưới váy đỏ của cô ấy.
* Tâm viên ý mã: Tâm ý đều chạy rong như ngựa, không yên, không thể tập trung tư tưởng một chỗ.
Rose bị anh gián đoạn như vậy, nhịn không được đem thân thể dựa vào trên người nam nhân, cắn môi nhẹ thở gấp.
“Anh, Joy đâu, anh đứng đắn một chút…” Cô hờn dỗi nói.
Johnson bị mị thái của vợ dụ hoặc, ngón tay xoa nắn âm đế trượt xuống, chậm rãi cắm vào tiểu huyệt còn sưng đỏ của Rose, mới moi đào vài cái đã bị dâʍ ɖị©ɧ phun đầy tay. Anh ta cười xấu xa đem ngón tay rút ra, ngón cái cùng ngón trỏ kéo ra một sợi chỉ bạc, phóng tới trước mắt cô triển lãm một chút, lại đem ngón tay bỏ vào trong miệng mình: “Nữ người sói cũng sẽ không… Giống như em, sờ một cái đã phun nước… Thằng nhóc Joy kia, mặc kệ nó… Vợ ơi, chúng ta ở trên bàn cơm làm một phát?” Giọng nói trầm thấp từ tính của nam nhân trưởng thành giống như đàn cello dán ở bên tai cô vang lên, mang theo hương vị da^ʍ mĩ. Dươиɠ ѵậŧ nóng như lửa bừng bừng phấn chấn đỉnh trên phần eo của cô, kích cỡ dọa vẫn như cũ làm trái tim Rose gia tốc giống như lần đầu tiên nhìn thấy.
Lần đầu tiên…
Rose làm như cam chịu sau đó cô bị nam nhân gấp gáp đè ở trên bàn cơm xốc lên váy đỏ, hung hăng cắm vào, ánh mắt Rose mê ly mà ngửa đầu thừa nhận côn ŧᏂịŧ lớn của chồng mình, không biết vì sao hồi tưởng nổi lên cảnh tượng lần đầu tiên của hai người.
Khi đó cô chỉ mới 13 tuổi, bởi vì diện mạo đáng yêu, thích mặc áo choàng đỏ, được mọi người trong thôn yêu thương gọi là mũ đỏ. Một ngày kia, mẹ cô sai cô vào rừng rậm đưa bánh pie táo cho bà ngoại, cô liền lên đường đi theo con đường cũ thường lui tới.
Khi đó cô không biết con đường thường lui tới khác thường, một người sói mới vừa thành niên đang tìm phối ngẫu từ trong rừng cây thấy được cô, nhất kiến chung tình, cũng một đường theo đuôi cô tới nhà bà ngoại.
Trên đường về nhà, người sói rốt cuộc nhịn không được nhảy ra kéo cô vào rừng cây.
Cô nhớ tới chuyện xưa mẹ từng kể có nói người sói ăn thịt người, sợ tới mức oa khóc lên tiếng, nội tâm đối với thượng đế sám hối không nên ở lần trước nghe giảng đạo mà ngủ, hiện tại thượng đế muốn trừng phạt chính mình!
Người sói há miệng không có cắn đứt cổ cô, ngược lại cởi hết váy của cô, dùng đầu lưỡi lớn thô to ướŧ áŧ không kiêng nể gì mà bắt đầu liếʍ mông cô.
“Mẹ nói… Ách… Không thể để nam nhân bên ngoài trừ chồng mình liếʍ mông…” Cô khóc nước mắt tuôn trào, vẫn còn có nhàn tâm lo lắng cái này.
Người sói một bên liếʍ mở cánh hoa phấn nộn của cô, một bên hàm hồ nói: “… Không sao, anh về sau chính là giống đực của em, dùng ngôn ngữ nhân loại các em thì gọi là chồng, cho nên có thể liếʍ…” Đầu lưỡi của anh ta dần dần không thỏa mãn liếʍ láp ở bên ngoài, anh ta thử thăm dò vói đầu lưỡi vào bên trong mật huyệt chưa bao giờ có cái gì tiến vào.
Cô do dự một chút, đôi mắt khóc sưng đỏ cẩn thận quan sát người sói này một chút, anh ta đang ở hạ thân cô ra ra vào vào mang đến một trận cảm giác mới lạ trước nay chưa từng có, kinh ngạc phát hiện anh ta thế nhưng lớn lên còn xinh đẹp hơn một trăm lần so với bé trai đẹp nhất trong thôn, tâm thiếu nữ đột nhiên nảy mầm, lúc này hồng không chỉ là đôi mắt, mà còn lan tràn tới rồi cả khuôn mặt.
“…Chồng… anh phải hỏi mẹ em, chỉ có bà ấy mới có thể quyết định em sẽ gả cho ai.” Rose cắn môi, bị kɧoáı ©ảʍ kịch liệt thình lình xảy ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà kẹp hai chân, kẹp gắt gao đầu anh ta ở giữa hai chân mà phun, người sói bị bắn một miệng chất lỏng không biết tên.
Sau khi nuốt chất lỏng ngậm trong miệng xuống bụng, thiếu niên người sói ném da hươu vây quanh ở hạ thân ra, lộ ra gậy thịt tím đen vô cùng lớn: “Được, về sau lại nói. Anh là Johnson, hiện tại, anh muốn em sinh con cho anh.” Nói xong, anh ta đỡ gậy thịt thô như cẳng chân nhắm ngay miệng huyệt non mịn của thiếu nữ, nhét một chút liền cắm đi vào.
“A!!!” Cô đau giống như nửa người dưới bị xé rách, tay đấm chân đá muốn thiếu niên sói lấy đồ vật đáng sợ kia ra, "Người sói hư! Em không gả cho anh! Đi ra ngoài!! Anh lấy ra đi!!”
Người sói bị cô đá đánh liền hừ cũng không hừ một tiếng, lấy lòng mà liếʍ liếʍ ngực bẹp non nớt của thiếu nữ, anh ta hy vọng giống cái nhanh chóng nguôi giận để cho anh động động, dươиɠ ѵậŧ bị kẹp ở bên trong kỳ thật cũng đau không dễ chịu.
…Đột nhiên nhớ đến hồi ức cũng không vui sướиɠ gì, Rose lắc lắc đầu, hung hăng đánh một quyền trên người nam nhân tinh lực tràn đầy: “Sắc lang! Trong đầu anh trừ bỏ cái này còn có cái khác không? Em nói Joy đâu!”
Johnson không hiểu sao bị ăn một đánh, thúc hông biên độ lớn hơn nữa: “Ai nha không có gì a, nghe bán ma dược lão nói, nó thích một phù thủy phương Đông mới tới rừng rậm lại bị cự tuyệt, pháp lực của phù thủy này cường đại, gϊếŧ được mụ xấu xí Linsa kế thừa nhà kẹo của bà ta. Cô ấy còn mỗi ngày tránh ở trong nhà không cho Joy đυ.ng tới, mấy ngày nay Joy cố ý tặng nai con cho cô ấy nhưng đều bị cô ấy ném văng ra, thằng nhóc này lần đầu tiên thích một giống cái thì đã chịu đả kích lớn như vậy, chuyện chỉ vậy thôi. Không có việc gì, qua mấy ngày thì tốt rồi. Vẫn là anh lợi hại, lần đầu tiên theo đuổi giống cái đã thành công, vợ ơi, đúng không?” Anh ta diễu võ dương oai gấp chân Rose lại, bắt đầu kịch liệt lao tới.
Rose thấy anh ta chẳng biết xấu hổ, tức giận mắt trợn trắng: “Anh còn lên mặt, lần đầu tiên tới cửa đã bị mẹ em đánh, cư nhiên còn dám truyền thụ kinh nghiệm theo đuổi giống cái cho đứa nhỏ, cũng chỉ có em mới có thể bị ác lang là anh ngậm đi, hiện tại đổi thành phù thủy pháp lực cường đại, không bị cự tuyệt mới là lạ!”
Joy mới vừa đi ra khỏi phòng thì nghe được lời này, hắn sững sờ tại chỗ, đôi mắt lam xám tức khắc tràn đầy nước mắt: “Chú Johnson! Chú gạt con!”
Phía sau lưng Johnson cứng đờ, nhanh chóng giơ lên đuôi to che khuất địa phương nối liền hạ thân của hai người.
Thằng nhóc chết tiệt, chính là bởi vì con mỗi ngày làm hư chuyện tốt của chú, chú mới muốn làm cho đường tình của con không thuận lợi đó!
Anh ta nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ.