Lại là con đường dài cùng cánh cửa quen thuộc, cô đẩy cửa ra đi qua, một trận bạch quang thoáng hiện, cô phát hiện quả nhiên chính mình lại xuất hiện ở thư phòng, địa điểm tương đồng với lần trước tới đây, sau giờ ngọ ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ gỗ rộng mở tùy tiện chiếu vào, ở trên sàn nhà gỗ bóng loáng chiếu ra quang ảnh loang lổ đan xen, đó là bóng dáng cây ngô đồng lớn ngoài cửa sổ, trong không khí truyền đến hương thơm nhè nhẹ của hoa ngô đồng… Từ từ, hoa ngô đồng… Không phải mùa thu mới nở sao?
Cô ngây ngẩn cả người, thời điểm lần trước tới, mới là mùa hè đi? Chẳng lẽ tốc độ thời gian trôi ở hai cái không gian là bất đồng sao? Đang nghĩ ngợi, cô rùng mình một cái —— tê! Thật lạnh a, cô cúi đầu vừa thấy… Lại nói tiếp… Lần trước không phải đã mặc vào quần áo của tiên sinh sao? Vì cái gì hiện tại lại trần trụi?!
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, thanh âm kia càng ngày càng gần, kẽo kẹt —— cửa mở, năm người thiếu niên cãi nhau ầm ĩ mà đi vào.
“…Kia Kỷ lão gia tử cậu nói! Cái nữ quỷ kia rốt cuộc có tồn tại hay không? Tôi cảm thấy tháng trước lần đó hoàn toàn có thể là các cậu sinh ra ảo giác tập thể, ở nước Mỹ trên một kỳ tuần san mới ở phần tâm lý học có nhắc tới, ám chỉ dùng dược vật phối hợp nhất định có tác dụng mê hoặc trí não quần thể là hoàn toàn có khả năng tồn tại, liền tính cậu không tin khoa học, Khổng Tử cũng có nói qua, tử bất ngữ quái lực loạn thần, mắt thấy cũng không nhất định là thật, lúc sau cô ấy còn có xuất hiện nữa không? Cho nên nha tôi muốn nói…”
Cô đối diện một thiếu niên mắt kính đĩnh đạc đi vào, không khí tức khắc lâm vào trầm mặc xấu hổ…
Thiếu niên bị gọi là Kỷ lão gia tử trước hết phản ứng lại, vội vàng đi lên trước che ở giữa cô và người khác, đưa lưng về phía cô, cởi đi áo ngắn bên ngoài đưa ra sau lưng, ý bảo cô lấy mặc, cô trước lạ sau quen, lần này mặt đều không đỏ, tự nhiên mà tiếp nhận áo mặc vào, bất quá lấy vóc người thiếu niên, chiều dài ngắn chỉ tới mông cô, tùy tiện vừa động là có thể nhìn thấy phong cảnh hạ thể vô hạn mê người, tam giác màu đen dưới vải dệt như ẩn như hiện, mông mượt mà tuyết trắng dứt khoát trực tiếp lộ một nửa, vòng ngực càng là không vừa, bộ ngực cô suýt nữa bị bẹp, rút nửa ngày mới rút ra được, vυ' tròn trịa bị siết đến gắt gao, đầṳ ѵú nhô lên cũng bị áp thành một tảng lớn thâm sắc, lộ ra ngoài áo.
Thật vất vả mới mặc xong, cô ra tiếng nhắc nhở các thiếu niên có thể xoay người.
Năm người xoay người lại, ánh mắt dao động tiếp xúc đến cô trong nháy mắt, nội tâm không hẹn mà cùng trồi lên một cái ý tưởng: Ăn mặc như vậy thà không mặc còn hơn… Tức khắc từ mặt đỏ đến gót chân, thiếu niên họ Kỹ người đứng trước cô nhìn thấy rõ ràng nhất, nhất thời hai mắt đăm đăm, máu mũi phun trào ra, dính ướt áσ ɭóŧ màu trắng, quần cố ngăn chặn một cái bọc lớn khả nghi.
“Tôi, tôi đi kêu tiên sinh!” Chú ý tới chính mình mất mặt ở trước mặt người trong lòng, Kỷ Luân nói năng lộn xộn, ném xuống một câu xoay người liền chạy.
Cô còn không kịp hướng cậu ta nói lời cảm tạ, người liền biến mất, đành phải hỏi thiếu niên mắt kính vừa rồi nói bốc nói phét: “Xin hỏi, hiện tại thật là một tháng về sau sao?” Vậy không xong, còn chưa kịp công lược tiên sinh liền trực tiếp biến mất! Quả thực là luyến ái tối kỵ! Tiểu tiên sinh hiện tại khẳng định cảm thấy chính mình là tra nữ!
Thiếu niên mắt kính bị vả mặt thật sự đau, mắt phượng đẹp chớp chớp ngơ ngác nhìn chằm chằm cô, ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu: “Nếu cô là nói thời gian sự kiện nữ quỷ nháo lớp học tháng trước, xác thật đã qua một tháng.”
Cô bị cậu ta nhìn trong lòng dựng tóc gáy, tổng cảm thấy giây tiếp theo liền sẽ bị cậu ta chộp tới cắt một miếng, vì thế nói lảng sang chuyện khác, hỏi ba con cua quần chúng lớn bị nấu rất quen thuộc bên cạnh: “Tiên sinh có nói cái gì không?”
Cua lớn số 1 - Hứa Minh Đạt chỉ dám nhìn sàn nhà bên cạnh cô, ấp a ấp úng mà trả lời: “Tiên sinh, tiên sinh nói, khoa học cũng không có, giải thích đến địa phương, có thể gặp được cô nương như vậy, chẳng sợ chỉ có một lần, cũng là chúng ta học tập thực tốt mẫu…”
Cua lớn số 2 - Chu Văn Hàn lá gan lớn một chút, tò mò mà nhìn đôi mắt của cô, tính trẻ con mười phần mà nói: “ Tôi đã nói nữ quỷ là tồn tại chân thật! Nữ quỷ tỷ tỷ! Cô nói tương lai vài thập niên sau chúng ta có thể thoát khỏi chiến loạn không, xây dựng xã hội mới là thật vậy chăng?”
Cua lớn số 3 - Sầm Thích Chi không dám nói tiếp, chỉ là ngẫu nhiên nhìn trộm cô một chút lại lập tức cúi đầu, nhan sắc trên mặt gia tăng thêm sắc hồng, không biết não đang nghĩ cái gì.
Cô đối với đám thiếu niên có khả năng vận mệnh sẽ tiếp tục bất hạnh này chưa từng có kiên nhẫn cùng trìu mến như lúc này, từng bước từng bước đáp lại bọn họ, khi Chu Văn Hàn muốn tiếp tục truy vấn, tiên sinh bước nhanh vào, phía sau đi theo một đám đuôi mênh mông cuồn cuộn.
“Từ ngày không từ mà biệt, cô nương vẫn tốt chứ? Đã tìm được địa phương ở tạm chưa?” Ánh mắt Việt Cảnh Hành ngay thẳng mà nhìn cô, mắt nhìn thẳng, làm tâm cô động không thôi đồng thời lại có chút thất bại —— ai? Quả nhiên trẻ con chính là nhịn không được dụ hoặc a, so sánh với tiên sinh quả thực chính là Liễu Hạ Huệ, nhưng mà… Như vậy thì cô như thế nào câu dẫn anh ấy a!
“Không phải, tôi không có không từ mà biệt, chỉ là về lại thời không của tôi, nhưng không biết vì cái gì bên kia mới chỉ qua một ngày, trở lại nơi này liền đã qua một tháng, để các người lo lắng, thật sự xin lỗi!” Cô có chút đỏ mặt mà dùng góc áo đè xuống ý đồ che khuất tam giác màu đen một ít. Năm người còn tốt, lúc này nhiều người mênh mông cuồn cuộn tiến vào vây xem như vậy, cô vẫn có chút chống đỡ không được.
—— nhưng mà, các thiếu niên vây xem tỏ vẻ, cô chống đỡ không được, chúng tôi cũng chống đỡ không được a! Một đống đôi mắt không biết hướng nào phóng tới, mà lớn mật, tỷ như Nhạc Trạch Giai, mắt hạnh phúc ngắm đến no căng một phen, vυ' này, mông này, nếu sờ lên xúc cảm có bao nhiêu tốt! So với mấy thiếu nữ loả thể trong hoạ báo mà mấy cái gia súc trong bang trộm giấu dưới ván giường đẹp hơn nhiều! Còn xuân cung đồ chưa xuất bản nữa, cậu nhìn đến nhưng dươиɠ ѵậŧ không cứng được, suýt nữa cho rằng chính mình không được, hiện tại xem ra… Nhạc Trạch Giai cúi đầu nhìn hạ thân, côn ŧᏂịŧ bắt đầu đứng lên với độ cao xưa nay chưa từng có… Ân, vẫn còn dùng được.